ẢO VỌNG - Trang 154

hai bận, và ông William không tránh khỏi cảm giác khó chịu trước mặt họ,
dù tên Jessica không có nêu lên. Nếu tình cờ có ai nhắc đến, Madge cũng có
thái độ dửng dưng. Lũ con của cô đã thu hút hết sự chú ý của cô, và là đầu
đề câu chuyện trong khi đàm đạo. Dù vậy, ông William cũng nhận thấy
Madge ít chú ý đến chuyện các con nàng hôn ông để tỏ tình theo bổn phận.

Ông trở lại với chuyện bà Elinor đã nói. Ông hỏi:
“Chuyện Jessica, bác sĩ đã trả lời sao?”
“Ông ta nói, có thể cho về thử, nếu cô ta muốn về nhà.”
“Jessica có muốn không?”
“Đó là điều còn phải tìm hiểu…”

***

Chiếc xe chao đảo một cách nguy hiểm trong một khúc quanh, và ông

William la lên:

“Đừng có chạy nhanh thế, Herbert…”
Herbert giảm tốc độ một cách bực tức, song ông William lặng thinh chẳng

nói gì. Xe chạy chậm như vậy chỉ mấy phút. Ông William lại chú mục vào
giấy tờ và tốc độ lại tăng lên. Một tiếng còi lanh lảnh vang lên, ông William
mừng vì thấy xuất hiện một cảnh sát giao thông. Ông tự nhủ: để mặc Herbert
thư xếp với viên cảnh sát. Ông ngả người ra sau, khoanh tay và lấy dáng
điệu của một quan tòa. Herbert cố tình duy trì tốc độ thêm mấy giây, đoạn
ngừng xe lại sát bên lề đường. Viên cảnh sát đi môtô hét lên và đến bên cửa
xe.

“Cái gì bắt anh chạy nhanh thế? Anh không biết chữ à? Không thấy các

bảng hiệu sao? Chạy bảy mươi cây số giờ…”

Herbert không chịu trả lời. Viên cảnh sát ra hiệu cho ông William hạ kính

xe xuống và hỏi:

“Này ông, tại sao ông không bảo anh ta chạy chậm lại?”
“Tôi đã nói nhiều lần rồi!” Ông William bình tĩnh trả lời.
“Tại sao ông không cho anh ta nghỉ việc?”
“Anh ta lái xe cho chúng tôi từ nhiều năm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.