ẢO VỌNG - Trang 159

“Nếu cháu nó muốn, nó có thể đi với cô, Jessica.”
“Không!” Jessica thét lên, giận dữ.
“Thôi con, bê bê của ba, đến đây với ba” Herbert nói và con bé đã được

tập quen vâng lời, đến ngồi lên gối của ba nó, song nó không gặm cái bánh,
mà cầm nơi tay để khỏi làm bẩn cái áo dài.

Hai mắt Herbert rưng rưng:
“Con biết nói sao điều con muốn nói, thưa ông bà.”
Nước mắt trào ra và tuôn xuống hai má anh.
“Lại còn có gì không ổn nữa sao?” Bà Elinor hỏi, như muốn giúp đỡ anh

ta.

“Con có ý nói về việc làm của con. Có lẽ con phải nghỉ việc luôn. Con

không đành đi xa, như phải đi New York, và đôi khi bỏ vợ con ở nhà ban
đêm một mình. Con nghĩ là tại vì thế, tại vì sự quạnh hiu ban đêm mà vợ con
nên nông nỗi này. Con về muộn, và đôi khi không về. Có thể nói cuộc đời tài
xế không còn thích hợp nữa.”

“Thật là đáng tiếc, Jessica không muốn bà Bertha sống với cô ấy.”
Herbert rút khăn tay lau nước mắt, và giọng anh đanh lại:
“Con biết không lầm điều gì vợ con nghĩ về bà già. Jessica thì kiểu cách,

còn bà già thì quê mùa. Jessica gọi mẹ của cô ấy là: Bà già Đức nhà quê.
Thế đấy, cô ấy gọi mẹ cô như thế đấy.”

“Herbert, anh có biết người nhà quê là thế nào không?” Ông William hỏi.
Herbert do dự.
“Thôi, không sao. Nhưng nói chung, họ chẳng có gì đáng ghét cả.”
“Bất kể thế nào, những cảm nghĩ của Jessica đối với bà già không thế nào

thay đổi được, trễ quá rồi! Cô ấy không thể nào quên được.”

“Anh có thấy không,” bà Elinor đột ngột nói “Tôi không tin bà Bertha làm

gì có hại cho Jessica. Bà ấy đã ở với chúng tôi bốn mươi năm nay, không hại
ai bao giờ. Tôi đã biết bà ấy từ hồi tôi còn bé, chúng tôi thường chọc ghẹo
bà khiếp lắm, nhưng bà chẳng chút mếch lòng. Bà vẫn cười một cách nhân
hậu. Hồi ấy bà cười nhiều hơn bây giờ. Tội nghiệp!”

“Bà ấy đã làm khổ Jessica” Herbert nói, vẻ cố chấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.