ẢO VỌNG - Trang 160

Họ không còn tranh luận nữa. Bà Elinor dỗ đứa bé ăn bánh, còn ông

William thì im lặng hút thuốc. Sau mấy phút, Jessica trở lại, vẻ mặt bối rối.

“Tất cả đều như trước,” cô dịu dàng nói, “tôi còn nhớ tất cả.”
Cô nhìn Herbert với một nét nhìn kỳ lạ:
“Anh hãy đi xuống bếp một lát đi, tôi muốn thưa chuyện với ông bà

Asher.”

Herbert đứng dậy, luống cuống, để đứa bé tuột xuống đất.
“Đi đi!” Cô thét lên, nổi khùng và dậm chân.
Herbert tiu nghỉu bước đi, vẻ đáng thương.
Trước đây Herbert đã sử dụng vũ lực, bây giờ thì vuốt ve, nhún nhường,

điều gì đó thật rõ ràng, nhưng vô ích. Jessica đã thật khỏi bệnh rồi chăng?
Ông William quan sát gương mặt của Jessica vừa xinh đẹp, vừa căng thẳng.
Ông kéo ghế nhích gần đến bên bà Elinor.

“Thưa bà Asher yêu quý, bà hiểu cả hai chúng con, có thể là bà hiểu rất rõ

nữa, thưa bà. Có cách nào để con ra đi không?”

“Cô ra đi?” bà Elinor lặp lại.
“Đi cho xa nơi đó, xa nhà của con” Jessica nói một cách sôi nổi “ở một

nơi quạnh vắng như nông trại ấy thật là rùng rợn. Ích lợi gì, thưa bà? Ngày
nào cũng làm đi làm lại bấy nhiêu việc. Muốn đi xem hát, xem cinema,
không làm sao đi được. Giá như ở thành phố, ít ra con còn đi dạo ngoài
đường và nhìn ngắm các gian hàng. Nhưng ở đây chẳng có gì để mà ngắm
cả.”

“Tại sao cô không bảo Herbert đưa cô về thành phố?” ông Wiliam hỏi.

“Dùng cả một buổi sáng Chủ nhật để lo lắng cho Jessica thì thật là buồn
cười và kỳ lạ.”

“Anh ta nói, mua một căn nhà hợp với ý con quá nhiều tiền, và con sẽ

không bằng lòng nếu không mang theo đồ đạc của chúng con được.”

“Tôi nghĩ là ở nhà của mẹ các người, các người khỏi phải trả tiền thuê.”

Ông William nói. Jessica ngó ông William với một ánh mắt lạ lùng, lãnh
đạm, ra vẻ như cô ta không hiểu ông muốn nói gì.

“Jessica,” bà Elinor nói, “nếu cô muốn làm đúng điều cô thích, thì cô

chọn cái gì nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.