ẢO VỌNG - Trang 162

“Cô ấy nói, ông chẳng cần lo nghĩ về chuyện ông bắt cô đi học… Con

chẳng biết cô ấy nghĩ gì trong đầu, nhưng đấy là điều cô ấy đã nói.”

Ông William mất bình tĩnh:
“Trời đất, đó là ý của cô ấy, không phải của tôi.”
Herbert tỏ vẻ không tin.
“Thưa ông, cô ấy nói rằng không nên tin là ông bắt cô làm điều ấy, chỉ có

thế.”

Anh ta đi ra, lên xe và lái vụt đi hết tốc độ.
Ông William ngó theo đám bụi mù sau chiếc xe và nói:
“Có bao giờ em thấy một cảnh sỗ sàng như thế chưa?”
Bà Elinor lắc đầu:
“Chúng ta hãy quên họ đi, không hiểu được họ đâu. Em mừng vì Herbert

đã ra đi. Chúng ta đừng bận tâm đến họ nữa. Nhưng tội nghiệp con bé…”

Bà nằm dài trên một cái ghế xếp, mặt hướng về phía vầng thái dương và

nhắm mắt lại. Ông quan sát vẻ mặt thanh thản của bà và cảm thấy cần bắt
chước theo. Bà đã tổng hợp những kết luận riêng của bà về loài người. Vào
giờ phút hiện tại, bị đặt đối diện với những hạng người kỳ cục, không hiểu
nổi, chỉ có cách là hãy quên họ đi. Chỉ có lịch sử sẽ làm sáng tỏ vấn đề, biết
quan sát riêng rẽ các giai cấp theo thứ tự. Bây giờ thì hãy hoan nghênh mặt
trời đang chiếu trên người ông và bà Elinor, trong lúc họ chấp nhận những gì
họ không hiểu được.

Bà Bertha bước những bước nặng nề trên con đường rải sỏi. Ông bà

William nghe tiếng bước chân của bà ta nên mở mắt ra. Bà ta đang nóng
nực, mặt bà bừng đỏ dưới cái mũ cài hoa tím đã nhăn nheo, là món trang sức
ngày Chủ nhật của bà. Ông bà William thấy ngay có chuyện gì đó mới xảy
ra. Bà Bertha dừng lại trước bậc cấp, và hỏi:

“Jessica và Herbert có đến đây không?”
“Có,” bà Elinor trả lời xởi lởi.
“Tôi cũng nghĩ vậy, mà phải, phải,” bà càm ràm, “chúng nó thấy tôi đi

ngang qua mà chẳng thèm hỏi một tiếng!”

Bà Bertha nói xong liền đi vòng ra nhà bếp. Ông William lại nằm dài ra

sưởi nắng, quyết quên đi tất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.