ẢO VỌNG - Trang 167

“Xe taxi sắp đến rồi. Nếu bà muốn, bà hãy đến nói chuyện với nhà tôi.

Chuyện này đã làm cho bà ấy đau lòng, nhưng chúng tôi đành cam chịu tất
cả những gì có thể chịu được.”

“Các người? Các người cam chịu?” bà Bertha nói to như rống “Chính tôi

đây, tôi đây mới là cam chịu! - Bà ta đấm vào ngực mình và khóc thét lên vì
tức giận.”

“Tôi rất tiếc,” ông William dịu dàng nói, “nhưng tôi không mong gì bà

hiểu tôi. “

Ông âm thầm rút lui và trở ra sân hiên ngôi nhà chính. Bà Elinor không

còn ngồi ở đó. Ông đi vào trong nhà, gọi bà Elinor, nhưng không một tiếng
trả lời. Ông lên lầu, vào phòng bà, muốn mở cửa nhưng cửa đã khóa.

“Elinor!” ông cất tiếng gọi.
Bà mở cửa ngay ra nhìn ông, từ tốn nói:
“Bỗng nhiên em sợ bà Bertha. Có phải là phi lý không! Khi anh bỏ em để

đi xuống bếp, em bỗng hiểu ra rằng xưa nay em luôn luôn sợ bà ấy.”

“Có bao giờ bà ấy hắt hủi em không?”
“Không, bà ấy không dám đâu. Nhưng dù em có bênh vực bà ta là không

đánh Jessica, em vẫn cảm thấy khi em còn bé, bà ấy muốn đánh cả em nữa.
Em tự hỏi, bà ấy có đánh mấy đứa lớn hơn không. Em không bao giờ nghe
nói đến chuyện đó. Mẹ em bao giờ cũng nghiêm khắc với tôi tớ trong nhà,
rồi sau khi em lấy anh, thì Bertha lại sợ anh.”

“Thật thế sao?”
Ông đang đứng bên cửa sổ, chờ taxi đến.
“Đúng vậy.” Bà Elinor cũng lắng tai nghe. Bà đã khóa cửa lại “Có lần bà

ấy nói với em rằng anh là một người tài giỏi.”

“Có nghĩa là?”
“Là anh biết nhiều điều hơn là người ta tưởng, em nghĩ vậy. Nói tóm lại,

bà ấy sợ các ông luật sư.”

“Xe đến rồi,” ông bảo.
Bà Elinor đến gần ông bên cửa sổ. Bà Bertha đang đợi ở tầng dưới. Bà ta

đi qua ngả hông tòa nhà, ra xe với hai cái vali, và bảo người tài xế xách gói
đồ. Họ thấy bà leo lên xe, rồi chiếc xe trở đầu trước sân và chạy ra cổng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.