ẢO VỌNG - Trang 169

Ông William trình diện vợ nơi cửa phòng của bà, và chiêm ngưỡng vẻ

thanh lịch của cái áo dài màu xanh dương của bà. Ông nói:

“Chúng ta thật là xứng đôi phải không em?”
Bà cười, một nụ cười rạng rỡ, rất tươi trẻ và phản chiếu niềm vui nội tâm.

Họ sắp được hạnh phúc… Theo lẽ, ông phải dọn sạch nhà sớm hơn. Tất cả
các dòng biến cố có thể đã đổi chiều. Không có áng mây buồn nào đến
khuấy động hạnh phúc của vợ chồng Vera - Edwin. Winsten, thì có thể đã
không nhìn cha với cái vẻ nghi ngờ ấy, sự nghi ngờ vẫn còn tồn tại, ông biết
chắc vậy qua cái vẻ thầm lặng của Madge, chắc chị ta cũng không quên. Còn
Susan? A ha, Susan có thể đã chẳng bao giờ lấy Peter làm chồng! Ông đã bị
thuyết phục sau khi suy nghĩ lâu dài, đêm này qua đêm khác, hoặc trong
những giờ đầu bình minh, để tin chắc rằng Susan không có quyết định nhanh
đến thế. Phải có sự va chạm tàn nhẫn và kinh khủng. Chuyện con chó đen
nhảy bổ vào Peter, để khơi dậy niềm thán phục di truyền mà các cô gái thời
nay mỗi ngày mỗi lệ thuộc vào. Ông không chịu nổi ý nghĩ này. Ông sẽ trở
lại vấn đề ấy ban đêm, nhờ sự che chở của đêm tối, để suy xét về sự thiệt hại
quá mức mà gia đình ông phải gánh chịu, và về phương cách để sửa chữa, để
phục hồi. Bây giờ thì mọi chuyện đã thay đổi.

“Chúng ta đi ăn tối ở đâu, anh?” Bà Elinor hỏi.
“Chúng ta cứ đi, tới đâu hay đấy, tìm chỗ nào ta chưa bao giờ đến. Chúng

ta hãy tân trang mình lại, để chào mừng một sự tự do chính đáng.”

Tay đỡ cánh tay, họ cất bước nhịp nhàng, nhanh nhẹn xuống cầu thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.