ẢO VỌNG - Trang 170

VII

S

áu tuần lễ sau, vào một buổi sáng trời mưa, trong một phiên tòa, đang

khi ông William sắp trình diện tòa án một nhân chứng của một vụ kiện, thì
viên lục sự đến bên ngăn ông lại và bảo:

“Xin ông thứ lỗi,” viên lục sự nói thầm, “ông có điện thoại gọi gấp.”
Ông William gạt anh ta ra, tay cầm cái kính buộc vào một dải băng đen và

nói:

“Tôi không thể vắng mặt trong lúc này được.”
“Xin lỗi, nhưng một người nhà ông đã chết.”
Một người nhà ông… Ông William xin phép quan tòa bằng cách lặp lại

lời của viên lục sự. Rồi ông băng qua đám đông đang ngạc nhiên giương
mắt nhìn. Ông chạy đến máy điện thoại trong một phòng kế cận.

“Có phải ông Asher đấy không?”
Ông William không nhận được tiếng nói của ai. Tiếng đàn ông hay đàn

bà?

“Tôi đây,” ông trả lời.
“Bertha đây, thưa ông.”
“Bà đang ở đâu? Cái gì đã xảy ra thế?”
“Ông Asher. Thưa ông, bà Emma đã chết.”
Dì Emma… ông hấp tấp chạy đi, chỉ dừng lại nhờ viên lục sự trình tòa là

ông sẽ trở lại ngay trong chốc lát. Ông gọi taxi, nhảy lên và cho địa chỉ căn
phòng cao nhất của một cao ốc trong thành phố. Bà Emma đã quá già rồi.
Tuổi bà rất cao, có lẽ cũng đến gần chín mươi. Ông không có lý do gì để bào
chữa cho mình vì đã nhiều tuần không đến thăm bà ấy. Lần viếng thăm sau
cùng là bà Elinor đi. Edwin cũng có nhắc đến bà Emma. Có lẽ anh ta đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.