ẢO VỌNG - Trang 172

Ông William rùng mình và cảm thấy buồn nôn. Lưỡi ông tê cứng lại trong

miệng đã khô khốc. Ông cố gắng cầm lòng để khỏi nhổ những cây kim ấy
ra, những cây kim mà ông ước chừng như nó đã xuyên sâu đến óc của bà
Emma.

Ông quay sang hỏi bà Bertha:
“Khi bà gặp dì Emma, dì ấy như thế này à?”
“Phải, đúng y như vậy,” bà Bertha trả lời. Bà ta nắm chặt trong tay đôi

găng bằng vải đen và đưa lên miệng.

“Bà đến đây lúc nào?”
“Trước khi gọi ông. Tôi nhìn thấy bà ấy như vậy, liền chạy nhanh đến

máy điện thoại để gọi ông. Cô thư ký của ông nói là ông đang dự phiên tòa.
Cô ta muốn biết tại sao tôi gọi cho ông. Nhưng tôi muốn trực tiếp nói với
ông. Có tiếng người đàn ông trả lời là không thể nào nói chuyện với ông
được. Ông ta muốn biết lý do, khi đó tôi mới bảo là trong gia đình ông có
người chết.”

Có tìm nhịp đập của trái tim trong cái thân xác già nua này cũng vô ích

thôi. Tay chân xác chết còn giữ nguyên dáng co rút đáng sợ của nó. Sự sống
làm gì còn ở nơi mà trước kia nó đã còn quá ít. Ông William gọi điện thoại
báo tin cho bác sĩ của bà Emma biết. Ông do dự một chút, rồi gọi tiếp cho
Edwin đang ở văn phòng của ông.

“Edwin hả?”
“Vâng, thưa ba con đây.”
“Con đến ngay nhà dì Emma. Dì chết bất thình lình.”
Edwin đã được huấn luyện rất kỹ càng, anh chẳng hỏi gì, chỉ nói:
“Con đến ngay bây giờ đây.”
Ông William đóng cửa và gọi bà Bertha đến phòng khách.
“Bertha, nghe tôi cho kỹ và trả lời. Làm thế nào mà bà lại có mặt ở đây?

Tôi cứ tưởng là bà đang ở dưỡng đường Mont Kisto chứ?”

“Tôi vẫn còn ở đó chứ ạ”
“Bà ngồi xuống đi.”
Con chim yến được kích thích bởi tiếng nói trầm bổng của hai người, lại

bắt đầu cất tiếng hót, giọng ngân rung thánh thót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.