ẢO VỌNG - Trang 175

Ông William không đáp lại. Ông bảo:
“Nên lưu ý là chúng ta không có chứng cớ nào khác ngoài lời nói của bà

Bertha là Jessica có mặt ở đây.”

“Con nghĩ là bà Bertha không có gan làm thế đâu.” Edwin trả lời. Anh ta

rời khỏi chiếc giường để khỏi nhìn thấy khuôn mặt già nhăn nhó của bà
Emma.

“Chúng ta không biết bản tính thật của bà Bertha như thế nào. Ba chưa

bao giờ nói với con về sự lỗ mãng của bà ấy khi ba đuổi bà ta đi. Còn
Jessica, như con đã biết, cô ấy luôn luôn quả quyết là bà Bertha đã thường
đánh đập cô.”

“Jessica nói láo, ba cũng đã rõ,” Edwin kêu lên.
Ông William nghĩ, đó là chứng dẫn vết thương cũ chưa lành.
“Ba không tin những gì Jessica đã nói, phải không ba?”
“Dĩ nhiên rồi,” ông đáp.
Ông chôn chặt vào lòng ý nghĩ có thể là thật, tuyệt đối có thật tất cả. Ông

đã thấy biết bao chuyện kỳ lạ trong cuộc đời làm luật sư của ông, và ông đã
nghe biết bao nhiêu lời dối trá còn quá quắt hơn những gì mà Jessica đã nói
về ông. Nhưng Edwin, có trực giác tinh tế hơn mấy đứa con khác, đã phát
hiện sự dè dặt của ông.

“Ba không muốn thừa nhận Jessica đúng là một con nói dối sao?” Anh ta

nói cay đắng và rồi phát hiện đám mây mù trên gương mặt cha. “Vera không
như thế. Cô ấy bảo cô chắc là Jessica nói láo, nhưng cô không muốn thêm
rằng cô đã bị thuyết phục hoàn toàn về điều đó, và con phải sống với cái
đó.”

“Vera đã nhầm to. Nếu ba có do dự, thì chỉ vì nghề luật sư bắt buộc ba

phải nghi ngờ mọi sự.”

Ông bỗng quyết định an ủi Edwin bằng cách nào tốt nhất trong khả năng

của ông, ngay cả chấp nhận hy sinh bản thân mình. Ông cảm thấy máu chầm
chậm dâng lên mặt, và mặt ông đỏ phừng.

“Thật sự, Winsten đã nói với ba là Jessica cũng đã có cùng một luận cứ

phi lý như thế về ba.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.