ẢO VỌNG - Trang 178

hình dung nổi sự ghê tởm của những gì đã xảy ra. Không phải chính cái chết
làm cho bà kinh hoàng, ông thấy rõ điều đó, vì bà Emma tuổi đã cao, nhưng
cách chết của bà ấy nó mâu thuẫn với lòng tốt hiếm có của bà.

“Dì ấy tốt lành biết bao!” bà Elinor nói, “Em không tìm ra được lý do nào

đã xảy ra điều ấy. Nhất là khi em nghĩ đến lòng nhân hậu của dì đối với
Jessica. Dì ấy nói phải cư xử tốt với Jessica, vì nó là con của chị đầu bếp và
anh bồi phòng. Đừng để cho Jessica cảm thấy có sự cách biệt nào đó. Em
không bao giờ hiểu tại sao lại xảy ra như thế được. Anh có nhớ không. Dì ấy
không muốn Jessica lấy Herbert làm chồng?”

“Đừng có quả quyết là chính Jessica!” ông đứng lên, bước tới máy điện

thoại và gọi Herbert.

“Alô, Herbert hả, đây là ông Asher.”
“Ồ, chào ông Asher.”
“Tôi gọi cho anh từ nhà của tôi đây, Herbert, để hỏi thăm xem Jessica có

mạnh khỏe không.”

Ông chờ một chút, rồi nghe tiếng Herbert trả lời:
“Cô ấy không sao cả, thưa ông.”
“Cô ấy đang ở nhà đấy chứ?”
“Vâng, cô ấy đang ở đây này!” Herbert quay đầu, và ông William nghe

tiếng của anh ta văng vẳng, nhưng rõ ràng: “Em muốn nói chuyện với ông
Asher không, Jessica?”. Ông cũng rõ ràng nghe tiếng Jessica trả lời: “Tại
sao em lại muốn nói chuyện với con chồn già ấy?”. Tiếng Herbert trở lại
trong ống nói, “Cô ấy đang bận việc gì đó, thưa ông Asher. Tuồng như móc
đan thì phải. “

“Anh không định về thành phố à, Herbert?”
“Không, chúng tôi không xê dịch đi đâu hết.”
Ông William do dự. Đặt câu hỏi cách nào đây để được trả lời theo ý ông

muốn? Ông nói:

“Có người nói với tôi là Jessica có mặt ở New York, tôi không biết có

đúng hay không.”

Herbert lặp lại chầm chậm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.