ẢO VỌNG - Trang 18

Ở nhà bếp, anh Herbert và bà Bertha nhìn Jessica tuôn vào như một cơn

lốc, mũ và tạp dề xốc xếch.

Herbert có ý tốt, thử chọc Jessica:
“Tưởng có ai đuổi theo cô đằng sau lưng chứ?”
“Tôi chạy xuống cầu thang quá nhanh,” cô đáp. Rồi cô cố giữ để điều hòa

hơi thở trở lại.

Bà Bertha bảo:
“Nó luôn luôn chạy, tại sao thế? Khéo làm ngược đời!”
Nhưng bầu không khí quả là tốt lành. Jessica cảm thấy ngày hôm đó

không có ai phiền trách cô. Cô quay lưng lại, và đặt mấy cái tô đựng canh
lên chiếc mâm bạc.

Đời cô là một cuộc đời riêng biệt, xa cách cuộc đời của những người còn

lại trong nhà; một cuộc đời trong một cuộc đời, chỉ liên kết nhau trong vấn
đề phục vụ, không có quan hệ nào về mặt tinh thần. Mặc một chiếc áo dài
vải xám, bà Bertha to lớn dềnh dàng, biết xét đoán, gương mặt cả quyết,
ngồi nơi bàn nhà bếp, cắt những lát thịt quay ra cho Herbert. Jessica vẫn
đứng, các đĩa ăn vất bừa bãi trên các mặt bàn, trừ trên bàn chính giữa, hình
bầu dục, đã dọn sẵn phần ăn với những mảnh cói đan và những dao nĩa cán
màu đỏ của nhà bếp. Herbert ngồi ở đầu bàn, chỗ Heinrich ngồi khi còn
sống.

Sáu năm về trước, ngày bà Bertha mời cậu Herbert ngồi vào đó, thì anh ta

đã hiểu bà sẽ là đồng minh của anh. Bảy năm dài đã qua trước khi anh
thuyết phục được Jessica chịu lấy anh làm chồng; nhìn lại đằng sau, Herbert
có cảm nghĩ, giá như ông Heinrich còn sống đến nay, chắc anh còn phải đeo
đuổi Jessica lâu hơn, và chưa chắc cô ta đã chịu. Cha của cô luôn bênh vực
cô.

“Mời cô bé ngồi xuống,” Herbert nói với giọng kẻ cả.
Jessica ngồi xuống và bắt đầu ăn một cách nhỏ nhẻ những gì mẹ cô chất

quá lố trên đĩa riêng của cô. Mẹ cô không bao giờ hiểu được rằng, một số
thức ăn nhiều như vậy sẽ làm cho con gái bà ăn mất ngon, và từ lâu Jessica
đã không buồn cự nự mẹ về điều đó nữa.

Bà Bertha lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.