ẢO VỌNG - Trang 185

cách và rất trẻ trung. Bao lâu cô ta còn sống, cô ta vẫn giữ mãi nét trẻ trung
này. Cô ta ngẩng cao đầu, nhìn quanh phòng xử án với gương mặt hồng hào
thay vì xanh xao thường nhật.

“Cô có gì ác cảm với bà Emma không?” Ông biện lý hỏi.
Jessica thở ra thật mạnh. Cô nói:
“Ồ, không. Không đâu, thưa ông. Ngược lại, bà ấy là người tốt nhất trong

gia đình, ít nhất là đối với tôi.”

“Cô gặp bà ấy lần sau hết là lúc nào?”
“Lần tôi về từ… lần tôi trở về nhà. Tôi bị bệnh, người ta đem đi. Khi tôi

lành bệnh, bà Emma đã giúp tôi trở về nhà. Tôi có đến thăm bà ấy.”

“Cô đi cách nào để đến đó?”
“Tôi đi bộ từ nhà tôi đến trạm xe buýt xa chừng một dặm. Xe đi thẳng đến

Manchester, từ đó đi xe lửa dễ dàng.”

Herbert nhảy vọt ra khỏi ghế, đưa tay lên xin nói như một học sinh trong

lớp, nhưng không ai để ý đến anh ta, nên anh ta gieo mình xuống lại ghế, mồ
hôi ròng ròng chảy trên má.

“Nói chung là cô đi xe buýt?” ông luật sư hỏi.
“Phải,” Jessica trả lời cách mạnh dạn, “Herbert chẳng bao giờ chở tôi đi

đâu, anh ấy không có rảnh. “

“Thưa quan tòa…” Herbert đứng lên la lớn.
“Anh hãy ngồi xuống,” quan tòa hét lên như tiếng sấm, và Jessica sập mắt

nhìn xuống. “Theo lời mẹ cô khai thì sáng hôm ấy cô có đi tàu hỏa. Cô có
mặt ở nhà bà Winsten?”

Jessica ngước lên một cách kiêu hãnh:
“Tôi biết chắc là không.”
“Cô nên biết rằng, nếu có đủ chứng cớ là man khai, thì mẹ cô sẽ có thể bị

kết tội giết người.”

“Tôi nói thật,” Jessica giữ một thái độ bình tĩnh đầy chân thật. Cô nói

thêm, “Từ nhiều năm nay, mẹ tôi và tôi không nói với nhau tiếng nào.”

Ông William cựa mình trên ghế và khẽ ho. Câu chuyện lại tiếp tục, cô ta

kể ra nào chuyện bị đánh đập, những việc độc ác của mẹ cô, và tố cáo bà
bằng những lời lẽ dữ tợn, có thể là thật mà cũng có thể là không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.