ẢO VỌNG - Trang 188

Ông William không chịu nổi khi nhớ lại những lời khai này của Herbert.

Ông đứng lên và đi ra vườn, gặp bà Elinor. Bà đang lom khom trước đám
mẫu đơn để xem xét các mầm non.

“Nó đã chịu được mùa đông,” bà nói cách vui vẻ khi thấy ông.
Bà lo lắng nhiều cho các khóm mẫu đơn của bà, chúng quá mong manh

trong mùa đông khắc nghiệt của vùng Vermont, mà người ta chỉ cứu được
nó nhờ phân bón và nhờ che chắn cho nó. Chồng bà đến bên bà và chiêm
ngưỡng những mầm non mập mạp có màu đỏ nâu.

Ông lẩm bẩm:
“Anh chẳng biết vì sao khi chúng ta đang sống trong an bình, bà Bertha

sống thoải mái trong viện dưỡng lão, còn Jessica bị nhốt, không còn làm hại
ai được nữa, thì chúng ta lại phải quấy động lên tất cả những điều đó một lần
nữa?”

Bà Elinor cười buồn, bà nói:
“Chúng ta càng cảm thấy cực lòng thì chúng ta càng cảm thấy có trách

nhiệm. Chúng ta không thể quẳng đi gánh nặng này, phải giải quyết bằng
cách ấy và đi xem thử tình trạng của Jessica ra sao. Anh hãy nghĩ đến con bé
Monica đáng thương.”

Cả hai ông bà lặng thinh một hồi lâu. Bà Elinor lom khom chăm chỉ gỡ

từng chút đất quanh các chồi non, đã cứng lại vì mùa đông, đang khi ông
ngó bà một cách lơ đễnh, lòng trí cứ nhớ đến lần cuối cùng gặp Jessica. Tòa
đã tuyên bố cô ta điên, và bà Bertha được tha bổng sau khi bà cứ lặp đi lặp
lại mãi một lời khai. Ông cúi xuống khẽ đặt tay lên vai bà Elinor.

“Thế thì em cho là chúng ta nên đi thăm Jessica?”
Bà lùi lại một chút, ngồi trên hai gót chân và ngó lên ông. Dưới ánh mặt

trời tuyệt đẹp ban mai, ông bồi hồi nhìn thấy những đường nhăn li ti quanh
đôi mắt và môi bà.

“Một lần nữa thôi,” Bà Elinor dịu dàng đáp “Có thể sau đó lương tâm anh

sẽ được yên ổn.”

Ông gật đầu tán thành. Bà biết ông rất rõ…
Kết quả là sáng hôm sau, vào ngày Chủ nhật, ông bà quyết định làm việc

lành này thay vì đi nhà thờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.