ẢO VỌNG - Trang 191

một sự che chở thường xuyên, bao lâu cô còn được tự do muốn làm gì thì
làm. Điều đó cũng bình thường thôi.”

Jessica nhìn ông bác sĩ và ông đưa tay làm hiệu. Bỗng cô ta nhìn thấy ông

bà Asher. Gương mặt cô ta sáng lên mỉm cười, hăng hái bước tới rất ư là
duyên dáng, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như xưa.

“Ôi! Bà Asher!” Cô ta khẽ kêu lên. Cô nắm lấy tay bà Elinor và siết chặt

trong hai tay mình “Sau cùng bà cũng đã đến thăm con, cả ông Asher nữa.
Tuần trước con có nói với anh Herbert là con mong gặp lại ông bà biết
dường nào. Ông bà đã không quên con.”

“Không quên, thật đấy,” ông William nói, “Cô có mạnh khỏe không?”
“Ôi, rất mạnh khỏe, cảm ơn ông. Con chỉ ước ao được trở về căn nhà nhỏ

bé của con, gặp lại đứa con gái yêu quý của con, chắc bây giờ đã là một
thiếu nữ và nó cần có mẹ, con biết vậy. Cậu Edwin, cậu Winsten và cô Susan
có mạnh khỏe không ạ?”

“Hết thảy đều mạnh khỏe, cảm ơn Jessica,” Bà Elinor trả lời.
Cả ba sửng sốt, cô ta đã quên mất bổn phận hầu bàn của cô, dường như

thế. Thì cũng chính con người đó, nay trông có vẻ trẻ trung, đầy nhiệt huyết,
gương mặt cô ta trắng hồng không có gì thay đổi, nét nhìn vẫn trong sáng,
tinh anh.

“Cô làm ơn đem cho chúng tôi thứ gì để ăn đi, Jessica. Chúng tôi đã đói

rồi,” Ông bác sĩ nói một cách vui vẻ.

“Đúng rồi,” Cô ta kêu lên như sực nhớ, và tỏ rất vui vẻ, “Cháu xấu hổ

quá, đã quên bổn phận của mình.”

Cô ta ghi chép các món yêu cầu ra giấy, và nhẹ nhàng bước đi.
“Lạ thật!” Ông William nói, “Lạ thật, lạ thật!”
Bác sĩ Bergstein lại nhún vai lần nữa:
“Ông thấy đó, ai biết được?”
“Thật là rắc rối,” Elinor nói, lòng xao xuyến, “Nếu cô ta đã trở lại bình

thường thì cô ta không nên ở đây. “

Ông William không nói được lời nào. Viễn cảnh tương lai của Jessica,

ông không chịu nổi, nếu cô ta thật sự đã bình phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.