ẢO VỌNG - Trang 196

Cô ta hét lớn. “Ông không buộc tôi được - và hai cánh tay giương ra như
muốn bay đi, cô chạy ào đến bên cửa sổ.”

“William!” Bà Elinor kêu lên.
Ông William vọt đến và nắm hông cô giữ lại. Cửa bỗng mở toang, và ông

bác sĩ bước vào, đi ngang qua phòng và nắm hai cánh tay đang giương ra
của Jessica.

“Xin lỗi hai ông bà, tôi đang chờ ở bên ngoài. Tôi sợ rủi có xảy ra chuyện

gì…”

Ông ta đóng cửa lại. Ông nói:
“Không bao giờ chúng tôi mở cửa sổ này, thưa ông Asher. Bây giờ,

Jessica, cô hãy bình tĩnh lại đi.”

Một cô y tá mặc áo blouse trắng bước vào ngay sau khi ông bác sĩ nhấn

chuông gắn ở tường. Jessica la lối om sòm khi nhìn thấy cô ta.

“Jessica,” ông bác sĩ nghiêm giọng nói “bây giờ lại thêm một lần nữa

trong vòng hai năm, cô lên cơn, nhưng chẳng ích lợi gì cho cô hết. Đem cô
ta xuống phòng trị liệu đi, cô Baker.”

“Thưa bác sĩ, vâng.”
Ông bà Asher nghe những tiếng khóc la gớm ghiếc của một người điên,

và những tiếng kêu la hãi hùng đó nhỏ dần khi cô ta đi càng xa hơn trong
hành lang.

Bà Elinor lo lắng hỏi:
“Người ta đã làm gì cô ấy thế?”
“Không gì đâu thưa bà. Bà đừng làm khổ mình nữa. Chúng tôi không làm

gì hại cô ấy hết. Cô ta cần la hét. Chúng ta vừa chứng kiến một Jessica thứ
hai.”

Họ lại ngồi xuống, im lìm xúc động. Rồi ông William hỏi một cách

nghiêm túc:

“Tôi còn một câu hỏi muốn hỏi ông, thưa bác sĩ.”
“Có biết bao câu tôi không giải đáp được. Nhưng tôi sẽ làm hết sức mình

để trả lời câu ông hỏi.”

Ông William chờ đợi, nghĩ đến buổi chiều đẹp trời hôm nay mà ông đã

làm hỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.