ẢO VỌNG - Trang 199

Họ thinh lặng trở về, đến cửa họ xuống xe, sóng bước cùng bước vào nhà

một cách mệt mỏi. Ngôi nhà im vắng lúc họ đi vào. Họ chợt thấy một cái áo
măng-tô vứt bỏ trên thành ghế gần cái bàn gỗ sồi, một cái áo len mỏng mềm
của xứ Ecosse và một cái mũ tròn, bằng dạ đỏ có kết một búp lông chim đen
một bên.

“Susan?” bà Elinor gọi lớn. Bà đi nhanh qua khách sảnh. Thế là thế nào?

Từ dưới cầu thang, bà gọi “Susan!”

Có tiếng mở cửa trên lầu. Susan cúi qua thanh tay vịn nhìn xuống. Mái

tóc đen và ngắn xõa xuống hai bên má cô, đôi mắt thâm quầng làm cho
gương mặt của cô càng xanh xao hơn.

“Con ở đâu về vậy?” ông William hỏi.
“Con về nhà trở lại.”
“Peter đâu?”
“Không có Peter.”
Tim của hai ông bà thót lại trong lồng ngực. Ông cảm thấy sự sụp đổ của

bà cũng như của chính ông.

“Ba mẹ lên đây,” bà Elinor nói lớn, đầu ngửng lên nhìn gương mặt tái

xanh đang ngó xuống bà.

“Để con xuống,” Susan nói.
Hai ông bà treo áo choàng lên móc và thinh lặng chuẩn bị để đón nhận

những gì đang chờ đợi họ, rồi đứng bên nhau nhìn con gái của họ bước
xuống cầu thang.

Đột nhiên, như một dòng thác, lòng mến yêu và thương xót tràn ngập trái

tim hai ông bà. Susan đang đứng trước mặt họ, bề ngoài xem ra rất bình tĩnh,
hết nhìn cha đến nhìn mẹ, rồi bỗng dưng cô dang tay ôm chầm lấy ông bà.

“Ôi, con xin ba mẹ đừng nhìn con như thế, ba mẹ làm cho con chết thẹn

đây này! Ba mẹ làm như ba mẹ có lỗi, con thấy vậy. Vô ích thôi, ba mẹ yêu
dấu ạ. Không có gì ghê gớm xảy đến đâu. Chỉ đơn giản là con… là con cần
suy nghĩ, và con nhận thấy con chỉ có thể suy nghĩ ở đây, tại nhà mình và chỉ
một mình con mà thôi. Ba mẹ đi đâu về đấy? “

Susan chen vào giữa cha và mẹ cô, cô khoác vào cánh tay cha một bên và

mẹ một bên. Cả ba người đi dần đến phòng khách phía Đông và cùng ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.