ẢO VỌNG - Trang 200

xuống trên chiếc ghế nệm dài có lưng dựa.

“Ba mẹ đi thăm Jessica về.”
“Tại sao?”
“Herbert nói là cô ta đã lành bệnh, và ba mẹ muốn đi xem tận mắt ra sao.

Không bao giờ cô ta lành bệnh được cả. Ông bác sĩ phụ trách đã cho ba mẹ
rõ như thế. Cô ta chỉ mạnh khỏe khi cô ta đang ở nơi được chở che, và thành
công theo cách của cô ta. Cô ta không đương đầu nổi với cuộc sống, theo
cách cô ta quan niệm. Cô ta không có nghị lực, không có trí tuệ, mà điều đó
cô ta chẳng biết.”

“Cái gì lạ lùng vậy?” Susan kêu lên, chăm chăm nhìn cha cô.
Cô suy nghĩ. Đoạn cô chậm rãi nói:
“Con bắt đầu thoáng thấy một tia sáng lờ mờ, một thứ ánh sáng ngoằn

ngoèo, phát ra từ Jessica, tại đây, trong nhà của chúng ta, nó thâm nhập một
cách kỳ dị vào chúng con, nó soi sáng cho con và Peter.”

Susan cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt. Cô không khóc, cô hất đầu ra sau,

đứng dậy, lấy một điếu thuốc trên bàn cạnh đấy, đốt hút, rồi ngồi xuống một
cái ghế bành đối diện cha mẹ cô ngồi phía bên kia trước lò sưởi.

“Có bao giờ ba mẹ thấy Jessica soi gương trong phòng này không?”

Susan hỏi.

“Không bao giờ.” bà Elinor nói.
“Có, ba có thấy.” ông William đáp.
Susan nói:
“Cô ấy thường đến đây một mình. Hồi còn nhỏ, con và Edwin thường rón

rén đi theo để rình xem cô ta. Đôi khi chúng con bật cười thấy cô săm soi
trước gương và chuồn lẹ. Cô ta biết, và cô ta khóc. Cũng như những đứa trẻ
khác, chúng con nghịch ngợm như quỷ. Một hôm trong một kỳ nghỉ hè, con
vào phòng con và bắt gặp cô ta đang bận chiếc áo khiêu vũ đẹp nhất của
con, cái áo bằng vải tuyn hồng, chắc ba mẹ còn nhớ. Sau đó, con muốn cho
cô ta cái áo ấy, nhưng cô ta đâm hoảng, từ chối không lấy, viện cớ là cô ta
không có dịp mặc, trừ ra ở đây, trong ngôi nhà này.”

“Con bé tội nghiệp!” Bà Elinor nói, “nhưng thật ra cô ta cũng táo bạo

thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.