ẢO VỌNG - Trang 57

Peter ngẩng cái đầu đồ sộ của anh ta lên.
“Đó là quà giáng sinh của tôi tặng Susan.”
Bà Elinor cũng kêu lên:
“Ôi, không…”
Edwin nhướng chân mày ngó Vera. Vera đáp lại bằng một cái nháy mắt

rất khó nhận. Cả cậu lẫn cô đều không nói gì. Susan quay về phía mẹ.

“Nó không làm cho mẹ bực mình đâu, con sẽ đem nó theo vô trường. Bà

làm công trong đó hứa đem nó về nhà, nếu nhà trường không cho nó ngủ tại
nhà ngủ tập thể.”

Bà Elior không trả lời. Đã từ lâu, chồng bà và bà đã thỏa thuận với nhau

là không bao giờ cãi vã với con cái nơi bàn ăn của gia đình, và chắc chắn là
không trước con người lạ mặt tên là Peter này. Đôi mắt của bà bắt gặp mắt
ông ngang qua bàn ăn và ông hiểu tiếng gọi câm lặng của bà. Ông nói với
giọng cố ý làm ra vui vẻ:

“Các đài khí tượng báo trước sẽ có một mùa Giáng sinh đầy tuyết phủ. Ba

muốn họ nói đúng, vì con cái nhà này sẽ được vui đùa thỏa thích trong
tuyết.”

Edwin luôn sẵn sàng tiếp trợ mỗi khi câu chuyện bắt buộc phải đổi chiều,

anh ta thêm:

“Con phải lôi các xe trượt tuyết trong kho ra mới được.”
Bà Elinor tán đồng:
“Hay đấy, đã lâu lắm rồi chúng ta không dùng đến nó. Một lễ Giáng sinh

màu trắng sẽ là điều mới lạ cho đám trẻ. Đã hai mươi năm rồi, chúng nó còn
bé quá làm sao nhớ được. Em không tin chính bé Billy có thể nhớ về quá
khứ lâu đến thế. Anh nghĩ sao, William?”

“Nhất định là không rồi,” ông đáp. Và xuyên những lời nói tung ra một

cách can trường, ông lại nghĩ đến ngày mai, tên Peter kỳ quặc sẽ lên đường.
Tên họ anh ta là gì đấy, ông quên tiệt. Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng.
Một khi anh ta đi rồi, ông sẽ nghiêm chỉnh bảo Susan để con chó ở ngoài,
đúng chỗ của nó.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.