ẢO VỌNG - Trang 69

người cù lần, một hình thể được nhồi nắn bằng thứ đất sét quá tầm thường,
che đậy những đam mê thấp hèn nào đây… Nhưng bỗng cái nét mặt xuôi xị
trước mắt ông bắt đầu khóc rấm rứt, cái miệng mỏng mếu máo, hai hàng lệ
từ đôi mắt ti hí trào ra, lăn trên đôi má bùng nhùng và rơi xuống áo đuôi tôm
màu trắng ủi cứng, tạo thành những vết bẩn dơ dáy.

“Ôi, Herbert, tôi xin anh, nín đi!” bà Elinor năn nỉ.
Herbert hít hít, tìm khăn mà không thấy, anh dùng mu bàn tay quẹt mũi.

Ông William quay mặt đi. Ông mơ hồ muốn trao khăn tay của ông cho anh
ta, nhưng không quyết định nổi. Ông nhìn sững lửa trong lò sưởi, còn
Herbert thì cứ hít hít mũi cho đến khi nói lên được một giọng đứt quãng vì
nức nở.

“Thưa ông, con đã cho cô ấy tất cả!”
“Tôi chắc vậy,” bà Elinor nói, giọng an ủi.
Trong khi đó ông William bất động, tiếp tục nhìn ngọn lửa.
“Thưa bà chủ, con mua cho cô ấy hai cái máy hút bụi, một cái để dưới

nhà, một cái trên gác, vì cô không đủ sức mang từ tầng nọ lên tầng kia.”

“Thế thì tốt quá về phần anh rồi!” bà Elinor nói một cách lạt lẽo.
Herbert lại tiếp:
“Cô ấy không ưa tấm thảm ở phòng khách, cô đòi mua một tấm phủ trọn

sàn nhà như tấm này đây, thưa ông chủ. Con đã phải mất hai trăm đôla đấy
ạ.”

“Tôi mong cô ta được vừa ý…”
Herbert lại hít hít mũi. Ông William nhìn trộm anh ta và thấy khuôn mặt

chằm vằm của anh ta co giãn vì đau khổ, run rẩy như một miếng a-giao còn
ướt.

“Cô ấy không cho con đến gần,” anh ta nói.
Ông William thầm nghĩ, đó là sự tố giác của chồng và vợ.
“Đêm này qua đêm khác, con mất dần sức khỏe…”
Bà Elinor quyết nắm chắc vấn đề, bà hỏi:
“Thật lạ lùng, cô ta có nói vì lý do gì không?”
“Không lý do gì cả, thưa bà chủ. Cô ấy chỉ nói cô không làm được.”
“Thật tôi không biết phải khuyên anh gì đây, Herbert à?” bà Elinor nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.