ảo, nếu không chắc tôi đã trở thành con nghiện game từ lâu rồi. Giờ tôi tự
hỏi không hiểu sẽ còn ai chơi World of Warcraft này nữa hay không.
Ba tiếng sau tôi đã kiếm được hơn 1000 gold và đó là dự cảm đầu tiên
của tôi về một tối thứ Sáu không bình thường. Có một sự rung lắc nhẹ, mà
tôi đoán có thể là động đất, mặc dù ở Iowa chưa từng xảy ra động đất.
Điện trong nhà phụt tắt. Tôi đứng dậy mở cửa rèm ra. Tôi đã hy vọng
rằng ngoài trời vẫn chưa tắt nắng hẳn, đủ để tôi đọc thêm một lúc nữa.
Và rồi nó xảy ra.
Tôi nghe thấy có tiếng rạn nứt, giống như lần bố tôi đốn hạ cây sếu sau
vườn hồi năm ngoái, chỉ có điều tiếng động lần này to hơn rất nhiều. Như
thể một rừng cây sếu đang cùng lúc đổ xuống. Sàn nhà bất ngờ nghiêng,
làm tôi ngã dúi dụi sang phía bên kia của căn phòng, tay chân chới với
không kịp bám vào cái gì. Tôi hoảng hốt hét lên nhưng tiếng hét ấy ngay
lập tức đã bị nuốt chửng trong tiếng nổ lớn và theo sau đó là một tiếng rít
dài, thứ âm thanh ta vẫn thường nghe thấy trong các bộ phim chiến tranh
khi pháo được bắn ra, chỉ có điều theo thứ tự ngược lại. Lưng tôi đập mạnh
vào bức tường đối diện, cùng lúc với cái bàn đang trượt thẳng về phía tôi.
Tôi cuộn mình lại, hai tay ôm lấy cổ, thầm cầu nguyện trong chớp nhoáng
không bị cái bàn kia nghiền nát. Nó lăn tròn trong không khí trước khi va
vào vai phải của tôi và dừng lại cách đầu tôi khoảng vài phân, tạo thành một
khoảng tam giác nhỏ giữa sàn nhà và bức tường. Tôi lại nghe thấy một tiếng
nổ nữa va mọi thứ rung lên bần bật trong một giây.
Trong những bộ phim trước đay tôi từng xem, nhân vật chính dù bị ném
tả tơi, thê thảm thế nào cũng sẽ đứng bật dậy mà không hề hấn gì, lại tiếp
tục đi chiến đấu với nhóm người xấu như thường. Thế nhưng thay vì ngồi
dậy và gạt cái bàn sang một bên đẻ tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với
ngôi nhà của mình, tôi chỉ biết nằm đó, cuộn tròn người lại và run bần bật vì
sợ hãi. Mọi thứ tối đen như mực bên dưới cái bàn này. Tai tôi ù đặc đi vì