ASHFALL: TÀN TRO - Trang 152

Chúng tôi kéo cái máy phát điện ra khỏi xe và bê nó vào trong kho. Darla

buộc nó vào bàn rồi gắn một cái bánh răng xe đạp ổ đĩa bên cạnh máy phát
điện, cùng với hai bình khí kim loại, hình dạng giống như mấy cái bình
người ta vẫn thường dùng để đựng khí heli. Xong xuôi, cô ấy tháo kết nối
của xe đạp với cái cối xay bột ra và nối với máy phát điện bằng một sợi dây
xích dài. Còn dây điện của máy phát điện được nối với một cái sạc pin, có
thể sạc một lúc 8 cục pin.

Trong khi Darla bận rộn luôn tay như vậy thì tôi chẳng làm được điều gì

nhiều. Ngoài việc thỉnh thoảng đưa dụng cụ cho cô ấy, còn lại phần lớn thời
gian tôi đứng nhìn cô ấy làm việc. Darla kiểm tra độ căng của dây xích,
điều chỉnh lại một chút, rồi nói: “Đến lượt cậu. Ngồi lên xe và đạp đi.” Cô
ấy bất giác mỉm cười. “Hình như tôi vừa trích lời một bài hát yêu thích của
mẹ.”

Tôi trèo lên xe và bắt đầu đạp. Đạp thế này dễ hơn nhiều so với khi đạp

để vận hành cối xay ngô bởi lực cản của nó ít hơn hẳn. Tôi tăng tốc và đèn
đỏ ở cái máy sạc pin hiện lên.

“Khi nào cái đèn kia chuyển sang màu xanh là xong.” Darla nói.

Tôi im lặng đạp, vừa lắng nghe hơi thở của mình càng lúc càng to và khó

nhọc. Cứ mỗi lần tôi đạp chậm lại một chút là Darla lại giục “Nhanh nữa
lên!” hoặc “Đạp mạnh nữa lên!” Tôi đạp liên tục như vậy rất lâu, phải hơn
một tiếng là ít, trước khi Darla chịu tha cho tôi. Mặc dù khá khó chịu với sự
hách dịch của cô ấy nhưng tôi đã quá mệt để quan tâm đến điều đó.

Tôi đổ sụp xuống cái sàn nhà kho bẩn thỉu, hoàn toàn kiệt sức, trong khi

Darla trèo lên xe và nhấn pê-đan. Chúng tôi đổi phiên thêm hai lần nữa, đạp
thêm khoảng ba tiếng, thì cái đèn ngu ngốc kia cuối cùng mới chịu nháy
sang màu xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.