ASHFALL: TÀN TRO - Trang 77

“Đợi mình đi lấy đồ đã. Hẹn nhau ở của nhé?” Tôi chạy tới chỗ cái võng

và thu dọn đồ đạc. Tôi xỏ chân vào đôi giày trên ván trượt, buộc đôi giày đi
tuyết của bố vào balô rồi vác những thứ còn lại lên vai.

Laura và Spork đang đứng cạnh cửa đợi tôi, mặt quấn khăn ấm đầy đủ.

Tôi nhấp một ít nước vào mảnh khăn cắt ra từ áo phông rồi buộc quanh mũi
và miệng.

“Tôi tưởng ông đi dọn mái nhà cơ mà.” Tôi hỏi Spork.

“Về trễ một tí có sao. Cũng đâu phải lần đầu tiên bị thầy Kloptsky mắng.

Tôi muốn xem mọi người rời khỏi đây bằng cách nào.”

Tôi nhún vai. “Tùy ông.”

Bầu trời buổi sáng có vẻ sáng sủa hơn được một chút. Tro bụi vẫn tiếp

tục rơi, nhưng hôm nay tôi đã có thể nhìn ra xa hơn. Trời cũng đã tạnh mưa,
nhưng tro bụi vẫn ướt và lầy lội từ ngày hôm qua. Có điều lạ là sấm chớp
vẫn không hề thuyên giảm, kể cả khi trời không mưa.

Tôi đi chậm lại, gần như bò trên đường để không bỏ xa Laura và Spork.

Trong lúc họ chật vật nhấc từng bước chân ra khỏi đám bùn tro, tôi vẫn có
thể lướt đi trên mặt bùn trơn trượt. Mặc dù không dễ dàng gì. Toàn bộ cơ
bắp trên người tôi như đang biểu tình phản đối, sau khi bị lạm dụng quá sức
liên tục nhiều ngày giời. Nhưng nhìn sự khổ sở của Laura và Spork tôi càng
trân trọng hơn giá trị to lớn của cái ván trượt.

Nhà thờ của Laura chỉ cách trường học khoảng 15-16 dãy nhà nhưng

phải mất vài tiếng chúng tôi mới tới được đến nơi. Đó là một tòa nhà gạch
sơn màu vàng. Dòng chữ HỘI THÁNH TIN LÀNH bằng kim loại gắn trên
tường ngay cạnh cổng ra vào. Tro bụi tạo thành chóp nhọn đậu trên các chữ
cái, trông rất Gô-tích. Nếu tôi không nhầm thì có ai đó đang di chuyển trên
tòa tháp chuông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.