tương quan. Và có lẽ, nói cho cùng, không có Thượng đế? Ông ta nhún vai.
Nói tóm lại, việc sống hay không sống này là việc riêng của chúng tôi.
Nhưng họ đã phạm sai lầm. Ngài William có một người bạn ở Surrey, nơi
họ dạy thứ mà ngài William đã thẳng thắn thừa nhận là một nghệ thuật khó
khăn – một ý thức về sự tương quan. Ngoài ra còn có tình cảm gia đình,
danh dự; lòng quả cảm; và một sự nghiệp rực rỡ. Tất cả những thứ này tạo
nên bên trong ngài William một chiến sĩ kiên cường. Nếu họ làm ông thất
vọng, ông phải hỗ trợ cảnh sát và những người tốt của xã hội, mà, ông ta
nhận xét rất lặng lẽ, sẽ chăm sóc [cho họ] ở mạn Surrey, rằng những thôi
thúc phi xã hội này, được nuôi dưỡng hơn bất cứ thứ gì khác bởi sự thiếu
hụt máu tốt, sẽ được duy trì trong vòng kiểm soát. Rồi sau đó lén lút bước
ra từ chỗ ẩn nấp của ông ta và trèo lên cái ngai của Nữ thần đó, kẻ có tham
vọng giày xéo sự chống đối, in hình ảnh không thể tẩy xóa của chính mụ ta
lên những nơi tôn nghiêm của những người khác. Trần truồng, vô phương
tự vệ, kẻ kiệt sức, kẻ không có bạn hữu phải đón nhận cái dấu ấn ý chí của
ngài William. Ông ta sà xuống; ông ta ngấu nghiến. Ông ta buộc mọi người
câm lặng. Chính sự kết hợp giữa tính quả quyết và tính nhân bản này đã
khiến cho ngài William cực kỳ ưa chuộng các phát hiện của những nạn
nhân của ông ta.
Nhưng Rezia Smith kêu lên, trong lúc đi xuống phố Harley, rằng cô
không thích người đàn ông đó.