BÀ DALLOWAY - Trang 117

bảo quản, dọn sạch rác rến, giảm hút thuốc, và dập tắt sự phi đạo đức trong
các công viên, xứng đáng được tôn trọng.

Ông còn tỏ ra là một nhân vật cao quý, khi dừng lại giây lát (khi tiếng

chuông điểm nửa giờ lắng lại) để nhìn với vẻ phê phán, hách dịch, vào
những đôi giày và vớ; với vẻ không thể sai lầm, hệ trọng, như thể ông đang
ngắm nhìn thế giới từ một mô đất cụ thể, và ăn mặc để đi diễu hành; nhưng
nhận ra những nghĩa vụ mà tầm vóc, sự giàu sang, sức khỏe, tài sản thừa kế
mang lại, và quan sát một cách tỉ mỉ ngay cả khi không cần thiết những cử
chỉ lịch sự nho nhỏ, những nghi thức lỗi thời vốn mang tới một phẩm chất
cho cung cách xử sự của ông một điều gì đó để noi theo, một điều gì đó để
nhớ tới ông, vì ông sẽ không bao giờ ăn trưa, chẳng hạn, với phu nhân
Bruton, kẻ ông đã quen biết hai mươi năm qua, nếu không mang tới cho bà
một bó hoa cẩm chướng và hỏi thăm cô Brush, thư ký của phu nhân
Bruton, về anh trai của bà ta ở Nam Phi, mà vì lý do nào đó khiến cô Brush,
suy nghĩ một cách nông cạn rằng mình có mọi thuộc tính của vẻ quyến rũ
nữ tính, bực tức đến nỗi cô ta bảo “Cám ơn ông, ông ta đang sống ổn ở
Nam Phi,” trong khi suốt sáu năm qua ông ta sống rất tệ ở Portsmouth.

Bản thân phu nhân Bruton thích Richard Dalloway hơn, kẻ vừa tới ngay

sau đó. Thật sự, họ đã gặp nhau ở thềm nhà.

Dĩ nhiên là phu nhân Bruton thích Richard Dalloway hơn. Ông được tạo

thành từ một chất liệu tốt đẹp hơn nhiều. Nhưng bà sẽ không để cho họ bêu
xấu Hugh thân mến tội nghiệp của bà. Bà không bao giờ quên được lòng tử
tế của anh ta – thật sự anh ta rất tốt. Dù sao đi nữa, sự khác biệt giữa hai
người đàn ông không đáng kể mấy. Bà chưa bao giờ nhìn ra ý nghĩa của
việc chia rẽ mọi người như Clarissa Dalloway đã làm – chia rẽ họ và làm
cho họ gắn bó trở lại; không, với bất cứ giá nào khi người ta ở tuổi sáu
mươi hai. Bà nhận bó hoa cẩm chướng của Hugh với nụ cười cứng đơ khe
khắt. Không có ai khác tới, bà nói. Bà đã mời họ tới đó với lý do vờ vịch,
để giúp bà gỡ rối một việc khó khăn…

“Nhưng chúng ta hãy ăn trước đã,” bà nói.
Và thế là bắt đầu một sự di chuyển tới lui êm ru và khéo léo qua những

cánh cửa xoay của những người hầu đội mũ trắng, những cô hầu gái không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.