BÀ DALLOWAY - Trang 126

chiều, họ dừng lại. Một tấm áp phích quảng cáo nhật trình bay vút lên
không trung, một cách quả cảm, thoạt tiên như một con diều giấy, rồi dừng
lại, nhào xuống, vẫy cánh; và một tấm voan che mặt của một phu nhân treo
lơ lửng. Những tấm vải bạt màu vàng run rẩy. Tốc độ lưu thông của buổi
sáng chậm lại, và những cỗ xe một ngựa lóc cóc chạy một cách bất cẩn dọc
những đường phố nửa phần vắng vẻ. Ở Norfolk, mà Richard đang lơ mơ
nghĩ tới, một cơn gió nhẹ ấm áp thổi ngược những cánh hoa; khuấy động
những mặt nước; làm những đám cỏ đang ra hoa gợn lên như sóng. Trước
đó những người thợ phơi cỏ đã dựng lều bên dưới những hàng rào để
ngủtrưa sau buổi sáng cực nhọc; giờ họ tách những tấm màn lá cỏ xanh ra;
gạt sang bên những chùm hoa ngò tây hình cầu đang rung động để nhìn
thấy bầu trời; bầu trời xanh, kiên định, sáng chói của mùa hè.

Ý thức rằng mình đang nhìn vào một cái ca bạc có hai quai, và Hugh

Whitbread đang thưởng thức một cách nhún nhường với dáng vẻ của một
người am hiểu một chuỗi hạt Tây Ban Nha và nghĩ tới việc hỏi giá để nhỡ
khi Evelyn có thể ưa thích nó – tuy nhiên Richard vẫn còn mụ mị; không
thể suy nghĩ hay cử động. Cuộc sống đã nôn ra sự đổ nát này; cửa sổ của
các tiệm đầy những hạt đá giả nhiều màu và người ta đứng thừ ra với trạng
thái hôn mê của người già, cứng người lại với sự cứng đơ của người già,
nhìn vào. Evelyn Whitbread có thể thích mua cái xâu chuỗi hạt Tây Ban
Nha này – rất có thể. Ông phải ngáp. Hugh đang bước vào tiệm.

“Anh đúng đấy!” Richard nói, đi theo.
Có trời biết là ông không muốn đi mua những xâu chuỗi với Hugh.

Nhưng có những đợt thủy triều trong cơ thể. Buổi sáng gặp buổi chiều.
Chịu đựng như một chiếc xuồng máy mong manh trên những dòng nước lũ
sâu, rất sâu, ông cố của phu nhân Bruton và cuốn hồi ký và những chiến
dịch của ông ta ở Bắc Mỹ bị dìm xuống và chìm đắm. Cả Millicent nữa. Bà
chìm xuống. Richard không hề quan tâm tới việc Sự di cư sẽ trở thành thứ
gì; về lá thư đó, về việc tay biên tập viên có đệ trình nó lên hay không. Xâu
chuỗi treo lủng lẳng giữa những ngón tay hâm mộ của Hugh. Cứ mặc ông
ta tặng nó cho một cô gái, nếu ông ta phải mua đồ trang sức bằng đá quý –
bất cứ cô gái nào, bất cứ cô gái nào trên đường. Vì sự vô giá trị của cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.