BÀ DALLOWAY - Trang 149

Cô thích những người đau ốm. Và mọi nghề nghiệp đều mở rộng đối với

những người phụ nữ ở thế hệ của em, cô Kilman nói. Vì thế cô có thể là
một bác sĩ. Cô có thể là một chủ nông trại. Lũ súc vật thường bị bệnh. Cô
có thể làm chủ một ngàn mẫu Anh và có những người dưới quyền. Cô sẽ
tới thăm họ trong những ngôi nhà thôn dã. Đây là Tòa nhà Somerset. Người
ta có thể trở thành một chủ nông trại rất tốt – và điều đó, khá lạ lùng dù cô
Kilman có phần trong đó, hầu như hoàn toàn là vì Tòa nhà Somerset. Trông
nó thật tuyệt diệu, thật trang nghiêm, cái tòa nhà to lớn màu xám ấy. Và cô
thích cảm giác về những người đang làm việc. Cô thích những giáo đường
đó, như những hình dáng làm bằng giấy xám, ưỡn ngực về phía dòng chảy
của phố Strand. Ở đây hoàn toàn khác với khu Westminster, cô nghĩ, xuống
xe ở phố Chancery Lane. Nó rất nghiêm trang; nó rất bận rộn. Nói tóm lại,
cô muốn có một nghề nghiệp chuyên môn. Cô sẽ trở thành một bác sĩ, một
chủ nông trại, có khả năng sẽ vào Quốc hội, nếu cô thấy điều đó cần thiết,
tất cả là vì phố Strand.

Đôi chân của những người đó bận rộn với các hoạt động của họ, những

bàn tay đặt đá lên đá, những trí tuệ vĩnh viễn bị xâm chiếm không phải bởi
những câu tán gẫu vặt vãnh (so sánh những người phụ nữ với những cây
dương – điều đó khá thú vị, dĩ nhiên, nhưng rất ngốc nghếch), mà bởi ý
nghĩ về những con tàu, công việc kinh doanh, luật pháp, sự điều hành, và
bởi tất cả những thứ rất trang nghiêm (cô đang ở trong Thánh đường), vui
tươi (có một con sông), sùng đạo (có Nhà thờ), khiến cô hoàn toàn quyết
tâm trở thành một chủ nông trại hay một bác sĩ, bất chấp mẹ cô có thể nói
gì. Nhưng dĩ nhiên là cô khá lười biếng.

Và tốt hơn là không nói gì về việc đó. Dường như nó rất ngốc nghếch.

Đó là loại sự việc thỉnh thoảng xảy ra, khi người ta đơn độc – những tòa
nhà không có tên của các kiến trúc sư, những đám đông đang quay về từ
thành phố có nhiều khả năng hơn những vị mục sư độc thân ở Kensington,
hơn bất kỳ cuốn sách nào trong số mà cô Kilman đã cho cô mượn, để khuấy
động cái đang nằm mơ màng, lóng ngóng và thẹn thùng trên nền cát của
tâm trí trồi lên bề mặt, như một đứa trẻ con đột nhiên duỗi đôi cánh tay ra;
nó chính là điều đó, có lẽ, một tiếng thở dài, một cử động duỗi đôi cánh tay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.