BÀ DALLOWAY - Trang 167

đó. Đầu tiên là trên một đỉnh đồi nào đó, bà đứng, đôi bàn tay vỗ nhẹ vào
mái tóc, tấm áo choàng bay phấp phới, vừa chỉ trỏ vừa kêu to với họ – bà
ấy nhìn thấy thung lũng Severn ở bên dưới. Hay trong một cánh rừng, đang
cố đun một ấm nước – rất không hiệu quả với những ngón tay của bà; khói
uốn éo tỏa lên, thổi vào mặt họ; gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của bà bộc
lộ hết những cảm xúc bên trong; xin nước của một bà cụ trong một ngôi
nhà thôn dã, người đã ra tới cửa để quan sát họ đi. Họ luôn đi bộ; những
người khác đi xe ngựa. Bà chán ngồi xe, không thích tất cả mọi con thú, trừ
con chó đó. Họ lê bước nhiều dặm dọc những con đường. Bà thường dừng
lại đột ngột để chỉnh trang y phục, dẫn ông quay về băng qua vùng quê; và
suốt thời gian đó họ cãi nhau, thảo luận về thơ ca, về mọi người và chính trị
(hồi đó bà ấy là một người cấp tiến); không bao giờ chú ý tới thứ gì ngoại
trừ khi bà ấy dừng lại, kêu lên với một cảnh vật hay một loài cây, và buộc
ông phải nhìn với mình; và cứ tiếp tục như thế, qua những cánh đồng đầy
gốc rạ, bà ấy đi trước, với một cây hoa cho bà cô của mình, không bao giờ
mệt mỏi vì đi bộ dù dáng vẻ rất mảnh khảnh; để về tới Bourton lúc trời sụp
tối. Rồi sau bữa ăn tối, ông cụ Breikopf sẽ mở nắp cây đàn dương cầm ra
và hát mà không có chút hơi nào, và họ sẽ nằm sâu trong những cái ghế
bành, cố không bật cười, nhưng luôn luôn không nén được và cười phá lên,
cười thỏa thích – cười không vì cái gì cả. Họ cho là Breitkopf không nhìn
thấy. Và rồi vào buổi sáng, lượn qua lượn lại trước nhà như một chú chim
chìa vôi…

Ồ, đó là một lá thư của bà ấy! Cái phong thư màu xanh trời này; đó là

nét chữ của bà ấy. Và ông sẽ phải đọc nó, Đây là một dạng khác trong
những cuộc gặp gỡ đó, buộc phải chịu khổ đau! Đọc thư của bà ấy cần một
nỗ lực khốn khổ. “Thật tuyệt vời khi gặp ông. Bà phải nói với ông điều đó.”
Chỉ có thế.

Nhưng nó khiến ông phiền muộn. Nó khiến ông bực mình. Ông ước gì

bà ấy đã không viết nó. Trên đỉnh của những ý nghĩ của ông, nó giống như
một cú thúc cùi chỏ vào những cái xương sườn. Vì sao bà ấy không để cho
ông yên? Nói cho cùng, bà ấy đã cưới Dalloway, và sống với ông ta trong
hạnh phúc trọn vẹn suốt ngần ấy năm trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.