BÀ DALLOWAY - Trang 171

cạo râu, rửa mặt, tiếp tục, trong lúc cầm những cái bình lên, đặt những con
dao cạo xuống, sục sạo trong thư viện Bodleian, và tìm ra chân lý về một
hoặc hai vấn đề nho nhỏ khiến ông quan tâm. Và ông sẽ có một cuộc
chuyện gẫu với bất cứ người nào có thể, và cứ thế ngày càng ít quan tâm tới
những giờ giấc chính xác để ăn trưa, bỏ lỡ những lời cam kết, và khi Daisy
yêu cầu ông một nụ hôn, một màn kịch, như thường lệ, ông không thể tỏ ra
tốt đẹp như cô ta mong muốn (dù ông chân thành dâng hiến cho cô) – nói
tóm lại có thể sẽ hạnh phúc hơn, như bà Burgess nói, nếu cô ta quên ông đi
hay chỉ nhớ ông như ông từng là hồi tháng 8, 1922, giống như một hình
dáng đứng ở ngã tư đường lúc trời chạng vạng, ngày càng trở nên xa xôi
hơn khi chiếc xe chó kéo lướt đi, mang theo cô ta được cột một cách an
toàn vào cái ghế sau, dù hai tay cô ta duỗi ra, và trong lúc nhìn thấy hình
dáng đó thu nhỏ lại và biến mất, cô ta vẫn kêu lên cô ta sẽ làm bất cứ điều
gì trên đời này, bất cứ điều gì, bất cứ điều gì, bất cứ điều gì…

Ông không bao giờ biết mọi người nghĩ gì. Ông ngày càng thấy khó tập

trung hơn. Ông trở nên chăm chú; ông trở nên bận rộn với những quan tâm
của chính mình; khi cáu gắt, khi vui vẻ; tùy thuộc vào những người phụ nữ,
đãng trí, ủ rũ, ngày càng ít có khả năng (ông nghĩ thế trong lúc cạo râu) để
thấu hiểu vì sao Clarissa không thể đơn giản tìm cho họ một nơi ở tạm thời
và tỏ ra tử tế với Daisy; giới thiệu cô ta. Và sau đó ông chỉ có thể – chỉ có
thể làm gì? chỉ lui tới la cà (lúc này ông đang thật sự thực hiện việc phân
loại những chiếc chìa khóa, giấy tờ khác nhau), xông tới và hưởng thụ, một
mình, nói ngắn gọn, thấy đầy đủ với bản thân; thế nhưng dĩ nhiên là không
có ai phụ thuộc vào những người khác hơn (ông cài nút cái áo gi-lê); đó là
cái đã tàn phá ông. Ông không thể tránh khỏi những phòng hút thuốc, thích
những viên đại tá, thích đánh gôn, thích chơi bài brit, và trên hết là xã hội
của những người phụ nữ, và sự tuyệt vời khi bầu bạn với họ, và sự trung
thực, táo bạo và vĩ đại của họ trong tình yêu dù dường như với ông nó có
những mặt hạn chế (và gương mặt ngăm ngăm xinh xắn đáng yêu đang ở
trên cùng của những phong bì), một đóa hoa rất đáng ngưỡng mộ, rất tuyệt
vời, mọc trên đỉnh đời người, thế nhưng ông không thể đáp ứng được
những kỳ vọng, luôn có khuynh hướng nhìn thấy những điều hoàn mỹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.