BÀ DALLOWAY - Trang 172

(Clarissa đã làm hao mòn vĩnh viễn trong ông một điều gì đó), và dễ dàng
phát mệt với sự dâng hiến câm lặng, muốn có nhiều điều khác nhau trong
tình yêu dù ông sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu Daisy yêu bất cứ người nào khác,
thịnh nộ! vì ông rất ghen, ghen không thể kiểm soát được do tính cách. Ông
gánh chịu những dằn vặt khổ đau! Nhưng con dao của ông đâu rồi; cái
đồng hồ của ông; những con dấu của ông, cái ví của ông, và lá thư của
Clarissa mà ông sẽ không đọc lại nữa nhưng thích nghĩ tới, và tấm ảnh của
Daisy? Và giờ là lúc ăn tối.

Họ đang ăn.
Họ ngồi ở những cái bàn nhỏ quanh những chậu hoa, mặc đồ sang trọng

hoặc không sang trọng, với những cái khăn choàng, và túi xách nằm bên
cạnh, với dáng vẻ giả vờ điềm tĩnh, vì họ không quen với việc có quá nhiều
món ăn trong bữa tối, và tự tin, vì họ có thể thanh toán nó, và căng thẳng,
vì họ đã chạy khắp London suốt cả ngày để mua sắm, tham quan; với sự
hiếu kỳ tự nhiên của họ, vì họ nhìn quanh và ngẩng lên khi quý ông dễ nhìn
đeo đôi kính gọng sừng bước vào, và với bản chất tốt đẹp của họ, vì họ sẽ
vui sướng thực hiện bất cứ sự phục vụ nhỏ nhoi nào, như cho mượn một tờ
thời gian biểu hay chia sẻ một thông tin hữu ích, và nỗi khao khát của họ,
đang ngấm ngầm thôi thúc bên trong họ, lôi kéo họ, bằng cách nào đó tạo
lập những kết nối dù chỉ là việc cùng chào đời ở một địa điểm (chẳng hạn
Liverpool) hay có những người bạn cùng tên; với những thoáng nhìn lén
lút, những phút lặng im kỳ lạ, và đột ngột rút lui vào hoạt động vui đùa và
sự riêng biệt của gia đình; họ ngồi đó ăn bữa tối khi Walsh bước vào và
ngồi xuống cái bàn nhỏ cạnh màn cửa.

Không phải do ông đã nói bất cứ điều gì, vì ngồi một mình, ông chỉ có

thể nói với người bồi bàn; mà do cách ông nhìn vào cuốn thực đơn, cách
ông chỉ ngón trỏ vào một loại rượu vang cụ thể, cách ông thẳng người lên
để gọi món ăn một cách nghiêm túc chứ không thèm khát, ông đã chiếm
được sự kính trọng của họ; sau khi vẫn không biểu lộ gì suốt phần lớn bữa
ăn, nó chợt lóe lên ở cái bàn nơi gia đình Morris ngồi khi họ nghe ông
Walsh nói vào cuối bữa ăn, “Lê Barlett.” Vì sao ông ta nói một cách rất
khiêm tốn thế nhưng lại dứt khoát, với dáng vẻ của một người chấp hành kỷ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.