ấy đã lấy chồng, hoàn toàn bất ngờ, một người đàn ông hói đầu với một cái
khuy áo to tướng, người làm chủ, theo lời họ nói, những xưởng chế biến vải
cotton ở Manchester. Và bà ấy có năm cậu con trai!
Bà ấy và Peter đã ngồi lại với nhau. Họ đang nói chuyện: vụ này có vẻ
rất quen thuộc – việc họ sẽ nói chuyện với nhau. Họ sẽ bàn về quá khứ. Bà
ấy chia sẻ với hai người bọn họ (vì thậm chí còn có thêm Richard) quá khứ
của mình; khu vườn; những hàng cây; già Joseph Breitkopf hát nhạc
Brahms mà không có chút hơi nào; giấy dán tường trong phòng khách; mùi
của những tấm thảm. Sally phải luôn là một phần của chuyện này. Peter
phải luôn là. Nhưng bà phải rời khỏi họ. Còn có gia đình Bradshaw, kẻ mà
bà không thích. Bà phải đi lên chỗ phu nhân Bradshaw (mặc y phục xám và
bạc, đang giữ thăng bằng như một con sư tư biển ở mép cái bồn nước của
nó, sủa lên những lời mời, các nữ công tước, vợ của người đàn ông thành
đạt điển hình), bà phải đi lên chỗ phu nhân Bradshaw và nói…
Nhưng phu nhân Bradshaw đã lường trước tình huống:
“Chúng tôi tới muộn kinh khủng, bà Dalloway thân mến, chúng tôi hầu
như không dám vào.” Bà ta nói.
Và ngài William, kẻ trông rất nổi bật, với mái tóc hoa râm và đôi mắt
xanh, bảo vâng; họ không thể cưỡng lại sự cám dỗ. Chắc chắn là ông ta đã
nói chuyện với Richard về Dự luật đó, mà họ muốn thông qua ở Hạ viện.
Vì sao cảnh tượng ông ta nói chuyện với Richard lại khiến bà thu người
lại? Trông ông ta đúng như nghề nghiệp của ông ta, một bác sĩ lớn. Một
người đàn ông hoàn toàn dẫn đầu trong chuyên môn của mình, rất quyền
uy, khá mệt mỏi. Vì phải suy nghĩ ca bệnh nào sẽ đến trước mặt ông ta –
những người ở chiều sâu cùng cực của sự bất hạnh; những người ở bên rìa
sự mất trí; những ông chồng và bà vợ. Ông ta phải quyết định những vấn đề
khó khăn kinh khủng. Phải – điều mà bà nghĩ là người ta sẽ không thích
ngài William nhìn thấy người ta không vui. Không; người đàn ông đó thì
không.
“Cậu con trai của bà ở Eton thế nào?” Bà hỏi phu nhân Bradshaw.
Nó vừa mới trượt lớp mười một, phu nhân Bradshaw đáp, vì những lời
cằn nhằn. Cha của nó thậm chí còn bận tâm hơn nó, bà nghĩ. “Không là gì,