BÀ DALLOWAY - Trang 199

Thế rồi (bà chỉ cảm thấy nó hồi sáng này) có một sự kinh hoàng; sự bất

lực lấn áp, bố mẹ của người ta trao nó vào tay người ta, cuộc sống này, để
sống cho tới lúc tận cùng, để bước đi với sự thanh bình; trong chiều sâu của
tim bà có một nỗi sợ kinh khủng. Ngay cả lúc này, hoàn toàn bình thường
nếu Richard không ở đó đọc tờ Times, để bà có thể thu người lại như một
con chim và dần dần hồi sinh, hét lên niềm vui khôn dò đó, chà xát chiếc
que này vào chiếc que kia, thứ này với thứ khác, hẳn bà phải bị diệt vong.
Nhưng người đàn ông trẻ đó đã tự sát.

Vì lý do nào đó đây là tai ách của bà – điều ô nhục của bà. Sự bị trừng

phạt của bà chính là nhìn thấy chìm đắm và biến mất ở chỗ này một người
đàn ông, chỗ kia một người đàn bà, trong bóng tốt thẳm sâu này, và bà buộc
phải đứng đây trong bộ váy buổi tối của mình. Bà đã âm mưu; bà đã đánh
cắp. Bà chưa bao giờ hoàn toàn đáng ngưỡng mộ. Bà đã mong muốn thành
công. Phu nhân Bexborough và phần còn lại của nó. Và có lần bà đã bước
trên sân hiên ở Bourton.

Đó là do Richard; bà chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Không có gì đủ

chậm; không có gì kéo dài quá lâu. Không niềm hân hoan nào có thể sánh
ngang, bà nghĩ, kéo mấy cái ghế lại cho thẳng hàng, đẩy một cuốn sách trên
kệ vào, điều này đã được thực hiện với những thắng lợi của tuổi trẻ, đánh
mất bản thân trong tiến trình của sự sống, để tìm ra nó, với một niềm vui
chấn động, khi mặt trời lên, khi mặt trời lặn. Hồi ở Bourton, bà đã nhiều lần
đi ra trong lúc tất cả bọn họ đang trò chuyện để nhìn lên bầu trời; hoặc nhìn
thấy nó giữa vai của mọi người vào bữa ăn tối; nhìn thấy nó ở London khi
bà không thể ngủ. Bà bước tới cửa sổ.

Nó nắm giữ, ý tưởng ngốc nghếch thế ấy, một thứ gì đó của chính bà

trong nó, bầu trời đất nước này, bầu trời bên trên khu Westminster này. Bà
tách hai tấm màn ra, bà nhìn. Ôi, thật kinh ngạc biết bao! – ở căn phòng đối
diện vị phu nhân già đang nhìn thẳng vào bà! Bà ta sắp đi ngủ. Và bầu trời.
Nó sẽ là một bầu trời trang nghiêm, bà nghĩ, nó sẽ là một bầu trời u tối,
quay mặt khỏi vẻ đẹp. Nhưng nó ở đó – tái nhợt màu tro, với những đám
mây thon thon rộng lớn vùn vụt lướt qua. Nó mới mẻ với bà. Hẳn gió đã
nổi lên. Bà ta sắp đi ngủ, ở căn phòng đối diện. Thật thú vị khi quan sát bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.