BÀ DALLOWAY - Trang 24

đó hết năm này sang năm khác; cô ta toát mồ hôi; cô ta không bao giờ ở
trong phòng năm phút mà không khiến cho bạn cảm thấy sự ưu việt của cô
ta, sự thấp kém của bạn; cô ta nghèo khổ ra sao; bạn giàu có ra sao; cô ta
sống ra sao trong một khu ổ chuột, không một tấm màn, một cái giường,
một tấm thảm hay bất cứ thứ gì có thể có, toàn bộ linh hồn của cô ta trở nên
han rỉ với nỗi thống khổ gắn chặt vào nó; cô ta bị sa thải khỏi trường trung
học hồi chiến tranh – một con người tội nghiệp rất đỗi không may! Vì
không phải người ta ghét cô ta mà ghét cái ý tưởng về cô ta, mà không ngờ
gì nữa, đã tự nó tập hợp trong chính nó nhiều thứ không phải là cô Kilman;
đã trở thành một trong những bóng ma mà người ta chiến đấu với chúng
trong đêm; một trong những bóng ma đứng dạng chân bên trên chúng ta và
hút lấy nửa phần máu huyết của chúng ta, những kẻ thống trị và những tên
bạo chúa; vì không ngờ gì nữa, với một cú gieo súc sắc khác, hẳn bà sẽ yêu
mến cô Kilman nếu như người da đen có địa vị cao hơn người da trắng!
Nhưng không phải trong cõi đời này. Không.

Tuy nhiên, việc con quái vật hung bạo này khuấy động trong lòng khiến

bà thấy khó chịu! Việc nghe thấy tiếng những nhánh cây gãy răng rắc và
cảm thấy những cái móng guốc nện xuống những chiều sâu của khu rừng
ngập lá đó, linh hồn; không bao giờ cảm thấy hoàn toàn hài lòng, hay hoàn
toàn có an ninh, vì con quái vật đó sẽ khuấy động vào bất cứ lúc nào, niềm
căm ghét đó, nhất là từ khi bà bị bệnh, có khả năng khiến cho bà cảm thấy
bị cào cấu, bị gây thương tổn bên trong xương sống; mang tới cho bà nỗi
đau thể chất, và khiến cho mọi lạc thú trong vẻ đẹp, trong tình bạn, trong
cuộc sống an lành, trong việc được yêu thương và mang lại niềm vui cho
ngôi nhà của bà bị chấn động, run rẩy và cong oằn như thể thật sự có một
con quái vật đang đào xới trên mái nhà, như thể toàn bộ chiếc áo giáp của
sự hài lòng không là gì khác ngoài tình yêu chính bản thân mình! Niềm
căm ghét này!

Vớ vẩn, vớ vẩn! Bà kêu lên với chính mình, đi ào qua những cánh cửa

xoay của những tiệm bán hoa trên phố Mulberry.

Bà tiến tới, nhẹ nhàng, cao, người rất thẳng, được chào hỏi ngay lập tức

bởi cô Pym có gương mặt tròn xoe và đôi bàn tay luôn đỏ ửng, như thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.