BÀ DALLOWAY - Trang 62

nghĩ,nhìn với vẻ hơi sầu thảm vào những chiều sâu của lớp kính, và tự hỏi
ông có làm bà bực mình không khi ghé thăm vào giờ đó; đột nhiên thấy mất
tự chủ với nỗi xấu hổ vì đã tỏ ra ngu ngốc; đã khóc; đã xúc động; đã nói với
bà mọi thứ, như thường lệ, như thường lệ.

Như một đám mây bay ngang qua mặt trời, sự thinh lặng rơi lên

London; và rơi lên tâm trí. Sự nỗ lực ngưng lại. Thời gian vỗ cánh trên cột
cờ. Chúng ta dừng tại đó; chúng ta đứng đó. Cứng nhắc, bộ xương của thói
quen một mình chống đỡ cái khung con người. Ở nơi không có gì cả, Peter
Walsh tự nhủ; cảm thấy bị lõm vào, trống rỗng trong lòng. Clarissa đã từ
chối mình, ông nghĩ. Ông đứng đó suy nghĩ, Clarissa đã từ chối mình.

Chà, Thánh Margaret nói, như một bà chủ nhà bước vào phòng khách

của mình đúng vào lúc chuông điểm giờ và thấy quan khách đã tề tựu ở đó.
Tôi không bị muộn. Không, chính xác là mười một giờ rưỡi, bà ấy nói. Thế
nhưng, dù bà ấy hoàn toàn đúng, giọng nói của bà ấy, vì là giọng nói của bà
chủ, miễn cưỡng bộc lộ cá tính của nó. Một nỗi tiếc thương nào đó đối với
quá khứ ngăn trở nó: một mối quan tâm nào đó đối với hiện tại. Bây giờ là
mười một giờ rưỡi, bà ấy nói, và âm thanh của Thánh Margaret lướt vào
những chỗ thầm kín của con tim và tự chôn mình trong những tiếng chuông
tiếp nối, như một thứ gì đó sống động muốn thổ lộ bản thân, tự phân tán nó,
muốn được nghỉ ngơi, với một cái rùng mình hoan hỉ, như chính bản thân
Clarissa khi bước xuống cầu thang trong chiếc váy trắng vào giờ đổ
chuông. Peter Walsh nghĩ. Đó chính là Clarissa, ông nghĩ, với một sự xúc
động sâu sắc và một hồi ức rất rõ ràng nhưng gây bối rối về bà ấy, như thể
tiếng chuông này đã vọng tới căn phòng hồi nhiều năm trước, nơi họ đang
ngồi trong một khoảnh khắc rất thân tình, di chuyển từ người này sang
người kia rồi rời khỏi, như một con ong với mật ong, chở đầy khoảnh khắc
ấy. Nhưng căn phòng nào? Khoảnh khắc nào? Và vì sao ông đã vô cùng
hạnh phúc khi đồng hồ điểm giờ? Thế rồi, trong lúc tiếng nói của thánh
Margaret phai nhòa, ông nghĩ, Bà ấy đã bị ốm, và âm thanh đó biểu lộ sự
suy nhược và đau khổ. Chính là quả tim của bà ấy, ông nhớ; và sự inh ỏi
đột ngột của tiếng chuông báo tử cuối cùng ngân lên giữa cuộc sống khiến
người ta kinh ngạc, Clarissa té xuống từ nơi bà ấy đứng, trong phòng khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.