BÀ DALLOWAY - Trang 63

của bà ấy. Không! Không! ông kêu lên. Bà ấy không chết. Tôi không già,
ông kêu lên, và đi ngược lên phố Whitehall, như thể tương lai của ông đang
lăn về phía ông, mãnh liệt, vô tận.

Ít ra, ông không hề già, hay hết thời, hay khô héo. Về phần những gì họ

nói về ông – gia đình Dalloway, gia đình Whitebread, và tầng lớp của họ,
ông không mảy may quan tâm tới – không một mảy may (dù đúng là lúc
này lúc khác ông cũng tìm hiểu xem Richard có thể giúp ông làm một công
việc gì đó hay không). Bước sải chân, ánh mắt đăm đăm, ông nhìn vào bức
tượng ngài Công tước vùng Cambridge. Ông đã bị điều động khỏi Oxford –
đúng. Ông từng là một người theo Chủ nghĩa xã hội, ở một ý nghĩa nào đó
là một kẻ thất bại – đúng. Tuy nhiên tương lai của nền văn minh, ông nghĩ,
vẫn nằm trong tay của những người trẻ tuổi giống như thế; của những
người trẻ tuổi như ông từng là, hồi ba mươi năm trước; với tình yêu của họ
dành cho những nguyên tắc trừu tượng; nhận những quyển sách được gửi
tới cho họ suốt cả quãng đường xa từ London tới một đỉnh núi trong dãy
Hymalaya; đọc khoa học, đọc triết học. Tương lai nằm trong tay của những
người trẻ tuổi giống như thế, ông nghĩ.

Một tiếng lao xao giống như tiếng lao xao của những chiếc lá trong một

khu rừng phát ra từ phía sau, và cùng với nó là một âm thanh sột soạt, thình
thịch đều đều, mà khi bắt kịp ông, nó đã làm xáo trộn những ý nghĩ của
ông, nghiêm trang cất bước ngược phố Whitehall, không để ý tới ông.
Những cậu con trai mặc đồng phục, mang súng, đang bước đều với mắt
nhìn thẳng về phía trước, cánh tay của họ cứng ngắc, và trên mặt họ là một
biểu hiện giống như những mẫu tự của một truyền thuyết được viết quanh
bệ của một pho tượng, ca tụng bổn phận, lòng biết ơn, lòng trung thực và
tình yêu nước Anh.

Đó là một cuộc huấn luyện rất đẹp mắt, Peter Walsh nghĩ, bắt đầu bước

theo nhịp bước của họ. Nhưng trông họ không cường tráng. Hầu hết trong
bọn đều gầy nhom, những cậu bé mười sáu tuổi; có thể ngày mai họ sẽ
đứng sau những chén cơm, những bánh xà phòng trên mấy cái kệ. Hiện giờ
họ khoác lên mình sự trang nghiêm không hề lẫn lộn với lạc thú xác thịt
hay những mối bận tâm hàng ngày của những vòng hoa mà họ đã mang từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.