bản thân chúng. Bà ấy quá tin vào sự quyến rũ của mình. Bà ấy quá cường
điệu điều đó.
Làn khói thuốc thơm nhẹ nồng nàn bình thản cuộn xuống cổ họng ông;
ông thổi nó ra thành những vòng tròn chống lại bầu không khí một cách
quả cảm trong giây lát; xanh ngát, hình tròn – tối nay mình sẽ cố nói riêng
một lời với Elizabeth – rồi bắt đầu giãn ra thành những hình đồng hồ cát và
tan biến mất; chúng có những hình dáng lạ lùng, ông nghĩ. Đột nhiên ông
nhắm mắt lại, giơ tay lên với một nỗ lực, và quẳng đi đoạn cuối nặng nề
của điếu xì gà. Một nhát cọ lớn êm ái quét qua tâm trí ông, quét ngang qua
nó là những nhánh cây lay động, những giọng nói của trẻ con, tiếng lê bước
của những bàn chân, và mọi người đi ngang qua, và tiếng xe cộ ồn ào, tiếng
xe cộ cao lên rồi hạ thấp. Ông chìm ngày càng sâu vào những lông vũ và
lông cánh của giấc ngủ, chìm xuống, và bị bao trùm.
Người vú em mặc đồ xám tiếp tục đan trong lúc Peter Walsh, ngồi trên
cái ghế nóng cạnh bà ta, bắt đầu ngáy. Trong chiếc váy xám, di chuyển đôi
tay một cách không biết mệt nhưng lặng lẽ, dường như bà ta giống một
chiến sĩ bảo vệ cho quyền lợi của những người đang ngủ, giống một trong
những hồn ma bóng quế hiện lên trong ánh chiều chạng vạng ở khu rừng
tạo thành từ bầu trời và những nhánh cây. Người lữ khách cô đơn, kẻ hay
lai vãng trên những con đường nhỏ, kẻ quấy rầy những lùm dương xỉ, và kẻ
tàn phá những bụi độc cần to lớn, khi ngẩng lên, đột nhiên nhìn thấy nhân
vật vĩ đại ở cuối con đường.
Có lẽ do niềm tin của một kẻ vô thần, ông ngạc nhiên với những khoảnh
khắc phấn chấn khác thường. Không có gì tồn tại bên ngoài chúng ta ngoại
trừ một trạng thái tinh thần, ông nghĩ; một nỗi khát khao đối với sự an ủi,
sự thư thái, đối với một cái gì đó ở bên ngoài những con người nhỏ bé bất
hạnh này, những kẻ xấu xí, những người đàn ông và đàn bà hèn nhát này.
Nhưng nếu ông có thể hình dung ra nàng, vậy là nàng tồn tại dưới một hình
thức nào đó, ông nghĩ, và khi xuôi con đường với đôi mắt ngước lên bầu
trời và những nhánh cây, ông nhanh chóng phú cho chúng một nữ tính;
nhìn với sự kinh ngạc về việc chúng đã trở nên nghiêm nghị biết bao;
đường bệ biết bao, khi làn gió nhẹ khuấy động chúng, với một nhịp vỗ kín