BÀ DALLOWAY - Trang 86

một công tước. Chắc chắn là anh ta sẽ cưới một trong những công nương
trong hoàng tộc. Và dĩ nhiên Hugh có một sự tôn kính đặc biệt, tự nhiên
nhất, siêu phàm nhất, đối với giới quý tộc Anh trong số bất kỳ người nào
anh ta từng gặp gỡ. Ngay cả Clarissa cũng phải thừa nhận điều đó. Chà,
nhưng anh ta là một gã rất dễ thương, rất vị tha, đã từ bỏ việc săn bắn để
làm vừa lòng bà mẹ già của mình, nhớ tới sinh nhật bà cô của mình, vân
vân.

Sally, thật đáng ngưỡng mộ, đã nhìn thấu tất cả những điều đó. Một

trong những điều mà ông nhớ nhất là một cuộc tranh cãi vào một sáng Chủ
nhật ở Bourton về những quyền của phụ nữ (cái đề tài cũ rích đó), khi Sally
đột nhiên mất bình tĩnh, nổi cáu lên, và nói với Hugh rằng anh ta đại diện
cho tất cả những thứ đáng ghét nhất trong cuộc sống của tầng lớp trung lưu
nước Anh. Cô bảo với anh ta rằng cô cho là anh ta phải chịu trách nhiệm về
tình trạng của “những cô gái nghèo ở khu Piccadilly” – Hugh, quý ông
hoàn hảo, Hugh khốn khổ! – chưa từng có người đàn ông nào trông hoảng
kinh hồn vía hơn thế! Sau đó cô ta bảo rằng cô ta làm thế là có mục đích (vì
họ thường tụ hợp với nhau trong vườn rau và trao đổi ý kiến). “Anh ta
không hề đọc thứ gì, suy nghĩ điều gì, cảm thấy điều gì,” ông có thể nghe
cô ta nói với cái giọng nhấn mạnh đó, nó chuyên chở rất nhiều điều hơn
mức cô ta biết. Trong những cậu bé chăm sóc ngựa còn có nhiều sức sống
hơn là trong Hugh, cô ta nói. Anh ta là một mẫu vật hoàn hảo của kiểu
trường công lập, cô ta nói. Không quốc gia nào ngoài nước Anh có thể sản
sinh ra anh ta. Cô ta thật sự hằn học, vì một lý do nào đó; có một mối hận
nào đó đối với anh ta. Một chuyện gì đó đã xảy ra – ông quên mất là gì –
trong phòng hút thuốc. Anh ta đã sỉ nhục cô ta – đã hôn cô ta? Không thể
tin nổi! Tất nhiên là không ai tin vào một lời chống lại Hugh. Ai có thể tin
chứ? Hôn Sally trong phòng hút thuốc! Nếu đó là một công nương Edith
hay phu nhân Violet thì có lẽ; nhưng không phải là cô nàng Sally ăn mặc
nhếch nhác không có một xu thừa kế với một ông bố hay bà mẹ chơi cờ bạc
ở Monte Carlo đó. Bởi trong số tất cả những người ông từng gặp Hugh là
một gã hợm mình ghê gớm nhất – một gã xun xoe nhất – không, chính xác
thì anh ta không khúm núm. Anh ta quá khinh khỉnh ta đây đối với điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.