BÀ DALLOWAY - Trang 91

thực hiện phần việc của chúng ta; làm giảm bớt nỗi đau khổ của những
người bạn tù của chúng ta (lại Huxley); trang trí căn ngục thất bằng những
bông hoa và những cái gối hơi; cố hết sức tỏ ra lịch sự. Những tên vô lại
đó, những thần linh, không thực hiện tất cả những điều đó theo cách riêng
của họ – nhận thức của bà rằng những thần linh, những kẻ không bao giờ
đánh mất một cơ hội để gây tổn hại, ngăn trở và làm băng hoại cuộc sống
của loài người, sẽ bị cản trở ra trò nếu, dù sao đi nữa, bạn cư xử như một
phu nhân. Giai đoạn đó đến ngay sau cái chết của Sylvia – sự kiện kinh
khủng đó. Nhìn thấy em gái của mình bị giết chết bởi một thân cây đổ (tất
cả là do lỗi của Justin Parry – tất cả do sự bất cẩn của ông ta) ngay trước
mắt mình, một cô gái cũng đang ở bên rìa cuộc sống, người có tài năng
nhất trong số họ, Clarissa luôn nói thế, là đã đủ để khiến cho một người trở
nên cay đắng. Có lẽ sau đó bà không còn quá lạc quan nữa; bà nghĩ rằng
không có các thần linh; không có ai để oán trách; và thế là bà đã phát triển
thứ tín ngưỡng vô thần làm điều tốt vì sự tốt lành này.

Và dĩ nhiên bà ấy tận hưởng hết mức. Bản chất của bà ấy là hưởng thụ

(vì chỉ có Chúa biết, bà ấy có những dè dặt của mình; đó là một phác thảo
đơn giản, ông thường cảm thấy, mà thậm chí ông, sau tất cả ngần ấy năm,
mới có thể vẽ nên về Clarissa). Dù sao, trong bà không có sự khắc nghiệt;
không có cái ý thức về đức hạnh luân lý đáng kinh tởm ở những người đàn
bà tốt. Bà ấy thật sự tận hưởng mọi thứ. Nếu bạn tản bộ với bà ấy trong
công viên Hyde, khi thì một luống uất kim hương, khi thì một đứa bé trong
chiếc xe đẩy, khi thì một vở kịch nhỏ ngớ ngẩn nào đó mà bà ấy nghĩ ra do
sự kích thích của khoảnh khắc. (Rất có khả năng bà ấy sẽ nói chuyện với
cặp tình nhân đó, nếu bà ấy nghĩ họ không hạnh phúc.) Bà ấy có một cảm
quan về hài kịch thật sự tuyệt vời, nhưng bà ấy cần tới mọi người, luôn phải
có mọi người, để trưng nó ra, với cái kết quả không thể tránh khỏi là bà
phung phí thì giờ của mình, ăn trưa, ăn tối, tổ chức những bữa tiệc liên
miên này, nói những điều phi lý, nói những điều bà ấy không định nói, làm
cùn mòn trí tuệ của mình, đánh mất sự suy xét đúng đắn của mình. Bà ấy
thường ngồi ở đầu bàn, cố gắng vô hạn để chịu đựng một lão già ngu ngốc
có thể có ích cho Dalloway – họ biết những thứ đáng chán kinh khủng ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.