BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 106

“Cậu sẽ phải đi nghe ngóng xem thế nào,” cô thì thầm. “Chúng ta

sẽ phải chuồn ngay khi thông thoáng. Biến thành bướm đêm đi,” cô
nói thêm. “Nhớ này, vào giây phút không có ai nhìn…”

Cô mở hé cửa để Pantalaimon luồn qua. Bóng nó tối thẫm trong

ánh sáng màu hồng ấm áp của khu hành lang.

Trong lúc đó, cô bé vội vàng khoác lên bộ quần áo ấm nhất mình

có rồi nhét thêm vài cái vào một trong những chiếc túi lụa than của
cửa hàng sang trọng mà họ đã ghé qua đúng vào chiều hôm đó. Phu
nhân Coulter cho cô tiền dễ dàng như cho kẹo, đến mức dù đã tiêu xài
hoang phí, cô vẫn còn vài đồng vàng cất trong túi áo khoác da sói màu
sậm của mình.

Cuối cùng cô bọc chiếc Chân Kế trong lớp vải nhung đen của nó.

Liệu con khỉ ghê tởm đó đã phát hiện ra chưa nhỉ? Hẳn là nó đã thấy;
hẳn là nó đã kể với bà ta; ôi, giá mà cô giấu kĩ hơn!

Cô bước nhón chân tới cửa. Rất may là phòng của cô mở ra cuối

khu hành lang gần Đại sảnh nhất, trong khi hầu hết khách khứa đều ở
trong hai gian phòng lớn cách đó khá xa. Có tiếng nói chuyện ồn ào,
tiếng cười, tiếng giật nước khẽ của bồn cầu, tiếng leng keng của cốc
thủy tinh, và rồi một giọng bướm đêm nhỏ xíu vang lên bên tai cô:

“Đến lúc rồi! Nhanh lên!”
Cô luồn qua cửa vào trong Đại sảnh. Chưa đầy ba giây sau, cô đã

đang mở cửa trước của căn hộ, luồn qua rồi đóng lại thật khẽ. Cùng
với Pantalaimon trong dạng chim kim oanh, cô bé lao tới cầu thang và
chạy trốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.