BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 110

“À! Ra là cháu nói đùa.”
“Cháu không nói đùa đâu.”
Con vượn cáo khẽ kêu lên một tiếng rồi chậm chạp leo lên phía

sau đầu người đàn ông để nhòm sang Lyra. Cô bé thản nhiên uống cà
phê và ăn nốt miếng bánh kẹp.

“Chúc một buổi tối tốt lành,” cô nói. “Cháu thấy bố đang đến rồi.

Trông ông có vẻ hơi cáu bẳn.”

Trong lúc người đàn ông đội mũ chóp liếc nhìn xung quanh, Lyra

liền hướng về phía đám đông trước nhà hát. Mặc dù rất muốn xem Xe
lửa ngầm (Phu nhân Coulter nói nó không thật sự dành cho những
người ở tầng lớp của họ), cô cũng phải cảnh giác với việc bị kẹt dưới
lòng đất; tốt hơn hết là nên ở trong không gian mở, nơi cô có thể chạy
nếu cần thiết.

Cô bé cứ đi mãi đi mãi, đường phố ngày càng trở nên tối tăm và

vắng vẻ. Mưa bụi đang phất phơ rơi, nhưng kể cả khi quang mây thì
bầu trời thành phố cũng bị nhiễu sáng quá nặng, không thể nhìn thấy
những vì sao. Pantalaimon nghĩ rằng chúng đang tiến về phía bắc,
nhưng ai mà biết được?

Các con phố dài bất tận chứa những ngôi nhà gạch nhỏ giống hệt

nhau với khoảng vườn chỉ vừa đủ rộng để chứa một cái thùng rác,
những nhà xưởng khổng lồ hoang vắng đằng sau hàng rào dây thép,
với đèn mạch lờ đờ chiếu sáng phía cao tít trên một phía tường và
người gác đêm đang gà gật bên lò than, thỉnh thoảng lại có một nhà
nguyện trông đến khiếp, chỉ khác cái kho hàng vì có hình thánh giá ở
bên ngoài. Cô đã thử gõ cửa một trong những chỗ này, nhưng lại nghe
thấy tiếng rên rỉ từ chiếc ghế băng ẩn mình trong bóng tối cách đó chỉ
một bước chân. Khi nhận ra rằng dưới mái cổng vòm chật ních những
bóng người đang ngủ, cô liền hoảng sợ chạy mất.

“Chúng ta sẽ ngủ ở đâu đây, Pan?” Cô hỏi khi cả hai nhọc nhằn lê

bước xuống một con phố đầy những cửa hàng đã đóng cửa và kéo
chớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.