BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 113

sợi dây lưới rời ra. Cô bé giật lấy chúng, nhổ nước bọt, rồi lao tới ôm
lấy Pantalaimon.

Vừa quỳ gối, cô vừa xoay người để nhìn lên những người mới

đến. Đó là ba người đàn ông da ngăm đen, một người mang cung tên,
hai người còn lại cầm dao. Cô vừa định quay đi thì người cầm cung
thốt lên kinh ngạc.

“Chẳng phải Lyra đấy sao?”
Giọng nói mới quen thuộc làm sao, nhưng cô lại chẳng thể nhớ ra

là ai cho tới khi anh ta bước tới, để cho ngọn đèn gần nhất phả ánh
sáng lên khuôn mặt và con linh thú diều hâu trên vai. Cô liền nhận ra.
Một người du mục! Một người du mục Oxford đích thực!

“Tony Costa,” anh ta nói. “Nhớ anh chứ? Em vẫn thường chơi

với thằng Billy em anh dưới đám thuyền ở Jericho, trước khi Những
Kẻ háu ăn bắt được nó.”

“Ôi Chúa ơi, Pan, chúng ta được cứu rồi!” Cô bé nức nở, nhưng

rồi một ý nghĩ ập đến: thuyền của nhà Costa chính là cái mà cô đã
cướp ngày hôm đó. Chắc hẳn anh ta còn nhớ chứ?

“Em nên đi với bọn anh,” anh ta nói. “Em có một mình thôi à?”
“Vâng. Em đang chạy trốn…”
“Được rồi, tạm thời đừng kể vội. Cứ giữ im lặng đi. Jaxer, kéo

mấy cái xác vào trong bóng tối. Kerim, quan sát xung quanh.”

Lyra run rẩy đứng dậy, ôm lấy con mèo rừng Pantalaimon vào

lòng. Thấy nó xoay người nhìn thứ gì đó, Lyra cũng nhìn theo, hiểu ra
và đột nhiên cũng thấy tò mò: chuyện gì sẽ xảy ra với đám linh thú
của những kẻ đã chết? Chúng đang mờ dần, đó là câu trả lời; mờ dần
và trôi giạt đi như những nguyên tử khói mặc cho chúng có cố gắng
bám giữ lấy chủ thể đến thế nào. Pantalaimon che mắt lại, còn Lyra thì
vội vã mò mẫm theo sau Tony Costa.

“Các anh đang làm gì ở đây vậy?” Cô bé hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.