BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 114

“Trật tự đi nhóc. Có quá đủ vấn đề đang tồn tại rồi, không cần

phải xới thêm đâu. Lên thuyền rồi nói chuyện.”

Cậu ta dẫn cô qua một cây cầu gỗ nhỏ vào giữa lòng vịnh kênh.

Hai người còn lại lặng lẽ theo sau họ. Tony rẽ theo bến cảng rồi lên
một cầu tàu bằng gỗ, từ đó họ bước lên một con thuyền dài và mở cửa
vào khoang hành khách.

“Vào đi,” anh ta nói. “Nhanh lên.”
Lyra làm theo, vỗ vỗ lên túi (kể cả lúc mắc trong lưới cô cũng

không rời tay khỏi nó) để chắc chắn rằng chiếc Chân Kế vẫn còn ở đó.
Trong khoang hành khách dài và hẹp, nhờ vào ánh sáng của chiếc đèn
lồng treo trên móc, cô bé thấy một người phụ nữ chắc nịch đầy uy
quyền với mái tóc hoa râm đang ngồi bên bàn, tay cầm giấy. Lyra nhận
ra bà là mẹ của Billy.

“Ai thế này?” Người phụ nữ nói. “Chẳng lẽ lại là Lyra?”
“Đúng đó ạ. Má, chúng ta phải đi thôi. Bọn con đã giết hai tên

trên bờ. Bọn con cứ nghĩ chúng là Những Kẻ háu ăn, nhưng có vẻ
chúng lại là thương lái người Turk. Chúng tóm được Lyra. Thôi không
nói nữa - cứ lên đường rồi nói sau.”

“Lại đây nào, cháu gái,” Má Costa gọi.
Lyra ngoan ngoãn làm theo, nửa hạnh phúc nửa e sợ, vì Má Costa

có đôi tay như hai cái dùi cui, và giờ thì cô đã chắc chắn: thuyền của
họ chính là cái mà cô, Roger và những đứa trẻ học viện khác đã cướp.
Nhưng bà mẹ chủ thuyền lại đặt hai tay lên hai bên mặt Lyra, còn linh
thú của bà, một con diều hâu mắt vàng, vừa kêu lên một tiếng ngắn
gọn chào đón Pantalaimon. Sau đó Má Costa vòng cánh tay vĩ đại của
mình quanh người Lyra và ôm ghì cô vào lòng.

“Ta không biết cháu đang làm gì ở đây, nhưng trông cháu tã tượi

quá. Cháu có thể dùng giường cũi của Billy, ta sẽ mang đồ uống nóng
vào cho cháu ngay. Ngồi xuống đó đi nào, cháu gái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.