BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 127

“Vậy nên điều tôi đề xuất sắp tới hoàn toàn không dễ dàng. Và

tôi cần sự đồng thuận của các vị. Tôi đề xuất rằng chúng ta sẽ cử một
đội chiến binh lên Phương Bắc để giải cứu lũ trẻ và đưa chúng về an
toàn. Tôi đề xuất rằng chúng ta dồn vàng vào công việc này, cùng toàn
bộ tàu thuyền và lòng dũng cảm mà mình có thể tập hợp được. Vâng,
Raymond van Gerrit?”

Một trong số những người tham dự đang giơ tay lên. John Faa

ngồi xuống để ông ta nói.

“Tôi xin phép, thưa Ngài Faa. Trên đó có cả bọn nhóc đất liền lẫn

dân du mục bị bắt giữ. Có phải ngài đang nói chúng ta cũng nên cứu
cả chúng không?”

John Faa đứng dậy để trả lời.
“Raymond, ý ông là chúng ta phải chiến đấu với đủ mọi nguy

hiểm để cứu một nhóm nhỏ những đứa bé đang hoảng sợ, rồi nói với
vài đứa trong số đó rằng chúng có thể về nhà, còn với những đứa còn
lại rằng chúng phải ở lại? Không, ông là một người tuyệt vời hơn thế
mà. Vậy, tôi có được sự đồng thuận của mọi người không, các bạn của
tôi?”

Câu hỏi khiến họ bất ngờ, vì có một khoảnh khắc lưỡng lự;

nhưng rồi một tiếng hét vang trời chiếm trọn lấy hội trường, những
cánh tay giơ cao vỗ hưởng ứng, những nắm đấm rung lên, những tiếng
hô vang đầy phấn khích. Nóc hội trường Zaal rung chuyển, từ những
xà nhà cao khuất trong bóng tối, một đàn chim đang say ngủ hoảng
hốt bật tỉnh rồi đập cánh loạn xạ, khiến bụi lả tả rơi xuống.

John Faa để cho tiếng ồn kéo dài một lúc, rồi giơ tay lên để lấy

lại trật tự.

“Việc này sẽ cần thời gian để thiết lập. Tôi muốn lãnh đạo các gia

tộc tăng thuế và tập hợp quân lực. Chúng ta sẽ gặp lại ở đây sau ba
ngày. Từ giờ đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với đứa trẻ đã nhắc đến lúc
trước, và với Farder Coram, sau đó sẽ lập một kế hoạch để trình bày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.