BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 129

Pantalaimon, và sự thật là biểu cảm lạnh lùng sắt đá của John Faa đã
ấm áp hơn một chút. Ông đang đối xử với cô rất dịu dàng.

“Cảm ơn Ngài Faa,” cô nói.
“Giờ thì vào phòng hội đàm và nói chuyện thôi,” John Faa nói.

“Họ có cho cháu ăn uống đầy đủ không đó, nhà Costa ấy?”

“Ồ có ạ. Chúng cháu vừa ăn lươn cho bữa xế.”
“Lươn chính hiệu của Fen, ta tin là thế.”
Phòng hội đàm là một nơi dễ chịu với lò sưởi lớn, những chiếc tủ

buffet bày đồ bạc và đồ sứ, cùng chiếc bàn nặng nề được năm tháng
đánh bóng thành một màu thẫm, nơi mười hai chiếc ghế được xếp sẵn.

Những người khác trên bục diễn thuyết đã đi đâu mất, nhưng ông

già run rẩy thì vẫn ở đó với họ. John Faa đỡ ông tới chiếc ghế bên bàn.

“Cháu ngồi phía bên phải của ta đây,” John Faa nói với Lyra còn

bản thân thì ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa. Lyra thấy mình đang ngồi
đối diện với Farder Coram. Cô thấy hơi hoảng vì khuôn mặt xương
xẩu và cơn run rẩy không ngừng của ông. Linh thú của ông là một con
mèo cỡ bự có bộ lông mang sắc thu tuyệt đẹp. Nó sải bước dọc theo
chiếc bàn với cái đuôi vểnh cao, kiều diễm xem xét Pantalaimon rồi
khẽ chạm mũi với nhau trước khi yên vị trong lòng Farder Coram,
nhắm hờ mắt và khẽ rên lên gừ gừ.

Một người phụ nữ mà Lyra không biết bước ra từ trong bóng tối

với một khay li thủy tinh, đặt nó xuống bên cạnh John Faa, cúi chào
rồi rời đi. John Faa rót chút rượu jenniver từ bình đá cho mình cùng
Farder Coram, và một cốc rượu vang cho Lyra.

“Lyra,” John Faa nói. “Vậy là cháu đã chạy trốn.”
“Vâng.”
“Người phụ nữ mà cháu trốn khỏi là ai vậy?”
“Bà ta được gọi là Phu nhân Coulter. Cháu cứ nghĩ đó là người

tốt nhưng cháu đã phát hiện ra bà ta là một trong số Những Kẻ háu ăn.
Cháu nghe có người nói về tổ chức của Những Kẻ háu ăn, chúng được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.