BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 128

trước mọi người khi chúng ta gặp lại. Chúc mọi người một buổi tối tốt
lành.”

Dáng vẻ đồ sộ, mộc mạc và chân chất của ông đủ để làm họ bình

tĩnh lại. Khi người tham dự bắt đầu rời khỏi những cánh cửa khổng lồ
để bước vào màn đêm lạnh giá, về thuyền của họ hoặc tới những quầy
bar chật ních người của khu định cư nhỏ bé, Lyra nói với Má Costa:

“Những người còn lại trên bục là ai vậy ạ?”
“Lãnh đạo của sáu gia tộc, người còn lại là Farder Coram.”
Không khó để đoán được người còn lại là ai, vì ông ta là người

già nhất ở đó. Ông đi lại với một cây gậy và suốt thời gian ngồi đằng
sau John Faa, người ông luôn run lên như thể có gì đó muốn tranh cãi
vậy.

“Đi nào,” Tony nói. “Tốt nhất là anh nên đưa em lên chào hỏi

John Faa. Gọi ông ấy là Ngài Faa nhé. Anh không biết em sẽ bị hỏi gì,
nhưng nhớ nói sự thật đấy.”

Pantalaimon, lúc này đã biến thành chim sẻ, đang ngồi trên vai

Lyra đầy vẻ hiếu kì, móng quặp sâu vào lớp áo da sói, trong khi cô đi
theo Tony qua đám đông lên bục diễn thuyết.

Anh nhấc cô lên. Biết rằng những người vẫn còn lưu lại hội

trường đang nhìn mình, và ý thức được về một nghìn đồng vàng mà
mình đột nhiên đáng giá, cô bé đỏ mặt ngập ngừng. Pantalaimon lao
vào lòng cô rồi biến thành một con mèo rừng, ngồi thẳng trên tay cô,
vừa nhìn quanh quất vừa khẽ rít lên.

Khi cảm thấy có ai đó khẽ đẩy, Lyra bước tới trước John Faa.

Trông ông nghiêm nghị, cao lớn và vô cảm, giống một cột đá hơn là
một con người, nhưng ông liền cúi xuống và chìa tay ra bắt. Khi cô bé
đưa tay mình vào, nó gần như mất hút trong đó.

“Chào mừng cháu, Lyra,” ông nói.
Khi ở gần, cô bé cảm thấy giọng nói của ông rung chuyển như

chính trái đất vậy. Cô hẳn đã thấy căng thẳng nếu không nhờ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.