BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 132

Lyra lắc đầu. Cô bé bắt đầu thấy sợ. Tiếng Pantalaimon gầm gừ

quá trầm để mọi người có thể nhận ra, nhưng cô bé có thể cảm thấy
điều đó trên những đầu ngón tay sục trong lông của nó.

“Phải,” John Faa nói, “mọi việc cháu làm đều được thông báo

cho Farder Coram hết.”

Lyra không thể kìm được nữa.
“Chúng cháu không phá hỏng nó! Thật đấy! Nó chỉ dính tí bùn

thôi! Mà bọn cháu cũng không đi xa…”

“Cháu đang nói về chuyện gì thế, cô bé?” John Faa hỏi.
Farder Coram phá lên cười. Khi làm vậy, cơn run rẩy của ông

ngừng lại, khuôn mặt ông trở nên rạng rỡ và trẻ trung.

Nhưng Lyra thì không cười nổi. Vừa lập bập môi cô vừa nói: “Kể

cả khi tìm thấy nút thuyền, bọn cháu cũng không hề tháo nó ra! Đó chỉ
là một trò đùa thôi. Bọn cháu không đời nào lại đánh chìm nó cả!”

Đến lượt John Faa cũng bắt đầu cười lớn. Ông đập bàn tay to bè

lên bàn mạnh đến mức những cái li kêu lanh canh, đôi vai đồ sộ của
ông rung lên, và ông phải đưa tay lên gạt nước mắt. Lyra chưa từng
chứng kiến cảnh tượng nào như thế, chưa từng nghe thấy tiếng rống
nào lớn như thế; cứ như thể là cả ngọn núi đang cười vậy.

“À phải rồi,” ông nói khi đã có thể lên tiếng trở lại, “chúng ta

cũng nghe về cả chuyện đó rồi, cô gái nhỏ ạ! Ta nghĩ kể từ đó nhà
Costa không đi đâu mà lại không nhắc đến chuyện ấy. Cậu nên để lại
một người canh gác trên thuyền đi, Tony, người ta khuyên. Đám con
gái dữ tợn đang ở quanh đây! Ôi, câu chuyện đó được lan truyền khắp
vùng Fen rồi, nhóc ạ. Nhưng chúng ta không định phạt cháu vì điều đó
đâu. Không đâu! Thư giãn đi.”

Ông nhìn sang Farder Coram, rồi hai ông lại phá lên cười, nhưng

lần này thì nhẹ nhàng hơn. Lyra cảm thấy yên tâm và an toàn.

Cuối cùng John Faa lắc đầu và trở lại nghiêm túc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.