BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 155

là không ai có thể đoán được ông đã đi đâu hay khi nào thì ông về.
Vậy là Lyra đành bám lấy Farder Coram.

“Cháu nghĩ sẽ là tốt nhất nếu cháu giúp ông, Farder Coram ạ,” cô

bé nói, “bởi vì có lẽ cháu biết về Những Kẻ háu ăn nhiều hơn bất cứ
ai, do cháu đã gần như trở thành một trong số chúng. Có lẽ ông sẽ cần
cháu giúp lí giải các thông điệp của ông de Ruyter.”

Ông thấy thương hại cô bé có tính cách dữ dội và liều lĩnh này

nên đã không đuổi cô đi. Thay vào đó ông nói chuyện với cô, lắng
nghe cô kể lại những kí ức về Oxford, về Phu nhân Coulter, và quan
sát cô đọc chiếc Chân Kế.

“Cái cuốn sách chứa tất cả các biểu tượng ở đâu vậy ạ?” Một

ngày nọ cô hỏi.

“Ở Heidelberg,” ông đáp.
“Chỉ có một cuốn thôi sao?”
“Có thể có những cuốn khác nữa, nhưng đó là cuốn ta đã thấy.”
“Cháu dám cá là có một bản trong Thư viện Bodley ở Oxford,”

cô nói.

Cô bé gần như không thể rời mắt khỏi linh thú của Farder Coram,

đó là con linh thú đẹp nhất mà cô từng thấy. Khi ở trong hình dạng
mèo, Pantalaimon trông gầy gò, bờm xờm và tả tơi, nhưng Sophonax,
đó là tên của nó, có đôi mắt vàng kim thanh nhã khôn tả, to gấp đôi
một con mèo thật và có bộ lông dày mượt mà. Khi ánh mặt trời chạm
đến, nó bừng lên nhiều sắc màu hung - nâu - xanh lá - nâu lục - vàng
ngô - vàng kim - vàng thu - nâu đỏ hơn Lyra có thể gọi tên. Cô ao ước
được chạm vào bộ lông đó, được cọ má vào nó, nhưng đương nhiên là
cô không bao giờ làm thế; vì chạm vào linh thú của người khác là sự
vi phạm phép tắc thô thiển nhất có thể tưởng tượng được. Đương
nhiên các linh thú thì có thể chạm vào nhau, hoặc đánh nhau; nhưng
sự ngăn cấm tiếp xúc giữa người và linh thú sâu sắc đến mức kể cả khi
giao tranh, không binh sĩ nào lại chạm vào linh thú của kẻ địch cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.