BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 168

Trước khi cô bé kịp dỗ dành con linh thú, Pantalaimon đã biến

thành dạng mèo rừng và nhảy bổ xuống sinh vật kia, lôi nó lại từ mép
mái khi nó đang bò thật nhanh để trốn. Pantalaimon ghìm chặt nó
xuống bằng một bàn chân xoè vuốt rồi ngước nhìn bầu trời đang tối
dần, nơi sải cánh đen của con chim cốc đang lượn vòng cao hơn khi nó
bay quanh tìm con còn lại.

Rồi con chim cốc lao vụt trở lại, kêu lên quang quác gì đó với

người lái thuyền. Ông nói: “Nó bay mất rồi. Đừng để con còn lại thoát
mất. Đây…” rồi hất cặn trong chiếc cốc thiếc đang uống đi và ném nó
cho Lyra.

Cô bé lập tức ụp nó lên con vật kia. Nó kêu lên o o, gừ gừ như

một cỗ máy tí hon.

“Giữ chắc lấy nó,” Farder Coram nói từ phía sau cô, rồi ông cúi

xuống, đẩy một tấm thẻ xuống dưới cái cốc.

“Nó là thứ gì vậy, Farder Coram?” Cô bé run rẩy hỏi.
“Chúng ta xuống dưới xem xét đi. Cầm cẩn thận nhé, Lyra. Giữ

chắc lấy nó.”

Khi đi qua, cô bé liếc nhìn linh thú của người lái thuyền, định

bụng cảm ơn nó, nhưng đôi mắt già cỗi của nó đang nhắm nghiền lại.
Thay vào đó cô cảm ơn người lái thuyền.

“Cháu phải ở yên phía dưới đi,” là tất cả những gì ông nói.
Cô mang cái cốc vào buồng ngủ, nơi Farder Coram đã tìm được

một cốc bia. Ông lật ngược cái cốc thiếc lại phía trên đó rồi rút tấm thẻ
ra từ giữa hai cốc, để cho sinh vật kia rơi vào cốc bia. Ông nâng cái
cốc lên để họ có thể nhìn rõ con vật bé nhỏ đầy giận dữ.

Nó dài khoảng bằng ngón tay cái của Lyra, và có màu xanh lục

thẫm chứ không phải màu đen. Đôi cánh ngoài của nó dựng đứng lên,
giống như một con bọ rùa đang chuẩn bị bay, còn đôi cánh phía trong
đập loạn xạ, nhanh đến mức chúng chỉ còn là một vệt mờ. Sáu cái
chân có vuốt của nó đang quờ quạng trên thành thủy tinh trơn trượt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.