BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 209

suýt nữa đã quay đầu bỏ chạy. Nhưng đúng lúc đó Pantalaimon nói:
“Khoan! Để tớ đi nói chuyện với ông ấy.”

Hiện giờ Pantalaimon đang là một con nhạn biển, trước khi cô

kịp trả lời, nó đã bay khỏi hàng rào xuống nền đất băng giá phía xa.
Trước đó một chút có một cánh cổng mở, Lyra đã có thể đi theo con
linh thú, nhưng cô miễn cưỡng chùn lại. Pantalaimon nhìn cô rồi hóa
thành một con lửng.

Cô biết nó đang định làm gì. Linh thú chỉ có thể rời khỏi chủ thể

của chúng không quá vài mét, nên nếu cô đứng bên hàng rào còn
Pantalaimon vẫn là một con chim thì nó không thể đến gần con gấu; vì
vậy nó sẽ kéo cô lại.

Cô bé cảm thấy tức giận và khổ sở. Bộ móng lửng của

Pantalaimon cắm sâu vào mặt đất, nó đang tiến về phía trước. Thật là
một cảm giác giày vò kì lạ khi linh thú của mình giằng co mối liên kết
giữa cả hai; một phần là nỗi đau thể xác sâu hoắm trong lồng ngực,
phần nữa là sự buồn bã và tình yêu mãnh liệt. Cô bé biết Pantalaimon
cũng cảm thấy như vậy. Tất cả mọi người đều đã kiểm tra điều đó khi
họ lớn lên: thử xem họ có thể rời nhau bao xa rồi quay trở lại với sự
khuây khỏa mãnh liệt.

Pantalaimon giật mạnh hơn một chút.
“Đừng, Pan!”
Nhưng Pantalaimon không dừng lại. Con gấu đứng lặng im quan

sát. Nỗi đau trong trái tim Lyra ngày càng trở nên không thể chịu đựng
nổi, một tiếng thổn thức khát khao dâng lên trong họng cô.

“Pan…”
Rồi cô đã bước qua cửa và bò trên lớp bùn đóng băng về phía con

linh thú. Pantalaimon biến thành một con mèo rừng và nhảy bật vào
vòng tay cô. Hai đứa níu chặt lấy nhau, cùng kêu lên những tiếng run
rẩy khe khẽ đầy bất hạnh.

“Tớ cứ nghĩ cậu thật sự sẽ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.