BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 225

Vầng Cực Quang đã nhòa thành một dải sáng vàng lờ mờ rung rinh,
nhưng những ngôi sao lại sáng rõ như những viên kim cương. Ngang
qua mái vòm tối thẫm rải kim cương vĩ đại, hàng trăm hàng nghìn
bóng hình màu đen nhỏ xíu đang bay ra từ phía đông và nam, hướng
về phía bắc.

“Chúng là chim à?” Cô hỏi.
“Phù thủy đấy,” con gấu đáp.
“Phù thủy! Họ đang làm gì vậy?”
“Bay đi tham chiến, có lẽ vậy. Tôi chưa từng thấy cùng một lúc

nhiều phù thủy thế này.”

“Ông có quen phù thủy nào không, Iorek?”
“Tôi đã phục vụ vài người. Và chiến đấu với vài người nữa. Cảnh

tượng này sẽ khiến Ngài Faa phải kinh hãi. Nếu họ đang bay tới trợ
giúp cho kẻ thù của các cô, tất cả các cô đều nên e sợ.”

“Ngài Faa sẽ không sợ đâu. Ông không sợ đúng không?”
“Chưa. Đến lúc đó ta sẽ làm chủ nỗi sợ. Nhưng chúng ta nên nói

với Ngài Faa về các phù thủy, vì đám đàn ông có thể đã không nhìn
thấy họ.”

Con gấu tiến tới chậm hơn, còn cô bé tiếp tục nhìn bầu trời cho

tới khi đôi mắt cô lại nhòa đi vì nước mắt do cái lạnh tạo nên. Đoàn
phù thủy đang bay về hướng bắc dường như kéo dài vô tận.

Cuối cùng Iorek Byrnison cũng dừng lại và nói: “Ngôi làng kia

rồi.”

Họ đang nhìn xuống một con dốc gồ ghề mấp mô hướng tới một

cụm những tòa nhà bằng gỗ bên cạnh khoảng tuyết rộng phẳng lì,
phẳng đến mức Lyra cho rằng đó là một cái hồ đóng băng. Một cầu tàu
bằng gỗ cho thấy rằng cô đã đoán đúng. Họ đang ở cách địa điểm đó
không quá năm phút đường.

“Cô muốn làm gì?” Con gấu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.