BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 229

mắt gần như mất hút trong hàng nghìn nếp nhăn. Linh thú của ông là
một con cáo Bắc Cực.

Ông nói, rồi Iorek Byrnison thuật lại:
“Ông ta nói rằng đó không phải là đứa trẻ duy nhất thuộc dạng

này. Ông ta đã thấy những đứa khác trong rừng. Có lúc chúng chết đi
rất nhanh, nhưng có khi lại không chết. Đứa này rất khó nhằn, ông
nghĩ vậy. Nhưng sẽ tốt hơn cho nó nếu nó chết.”

“Hỏi ông ta xem liệu tôi có thể mượn đèn lồng của ông ta

không,” Lyra nói.

Con gấu vừa nói là người đàn ông lập tức đưa cái đèn cho cô, đầu

gật lia lịa. Cô nhận ra rằng ông ta đến để mang nó cho cô nên đã cảm
ơn ông. Ông già gật đầu một cái nữa rồi đứng lùi lại, tránh xa cô bé và
cái lán, tránh xa cả con gấu.

Lyra đột nhiên nghĩ: nếu đứa trẻ là Roger thì sao? Nghĩ vậy, cô

liền tập trung hết tinh thần và cầu nguyện rằng sẽ không phải như vậy.
Pantalaimon, đã hóa lại thành chồn ermine, đang bám chặt lấy cô,
những cái móng nhỏ xíu của nó cắm sâu vào lớp áo choàng.

Cô bé nâng chiếc đèn lên cao rồi bước vào trong lán. Cô liền thấy

việc mà Ủy ban Hiến tế đang làm, và bản chất của việc hiến tế trẻ con
sẽ dẫn đến điều gì.

Thằng bé đang rúc vào cái giá phơi bằng gỗ treo hàng dải cá đã

được rút ruột, tất cả đều cứng đờ như đá. Nó đang ôm ghì vào người
một miếng cá như Lyra đang ôm lấy Pantalaimon, bằng hai tay, thật
chặt, vào tim mình; nhưng đó là tất cả những gì mà nó có, một miếng
cá khô; vì thằng bé không hề có linh thú. Những Kẻ háu ăn đã cắt nó.
Đó là phẫu thuật cắt đứt, còn đây là một đứa trẻ bị cắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.